Saturday, December 21, 2024

3672. Thơ Đặng Tiến - Hoàng Xuân Sơn

Background photo by Pinterest


BÀI CA LÊN ĐƯỜNG

[Nhân Hành giả Minh Tuệ lên đường sang Đất Phật)


Tây Trúc như một niềm ấp ủ

Vạn dặm đường dài quyết một lần

Bộ hành cất bước về với Phật

Chân trần! Chân trần! Chỉ chân trần!

 

Cứ lặng lẽ ngày đi đêm nghỉ

Không cần rực rỡ áo cà sa

Trong tay chỉ lõi nồi cơm điện

Chuông mõ không. Cũng không hương hoa.

 

Cũng không cần vạn trang kinh sách

In trên giấy tốt chữ nạm vàng

Càng không cần linh đình đón rước

Khước từ tất cả mọi cao sang.

 

Đường ngàn dặm từ Nam ra Bắc

Lặng thầm tu pháp hạnh - đầu - đà

Bỗng dưng cõi ta bà sóng dậy

Cười tươi thôi! Tất cả cho qua.

 

Chỉ cầu cho mọi người hạnh phúc

Ai cũng được vui. Cũng được vui

Ác! Thiện! Thiện! Ác! Như bóng chớp

Ngược. Xuôi. Xuôi. Ngược. Ở lòng người.

 

Hình như chưa đủ Duyên đủ Phước

Trần ai cõi tục chốn quê nhà

Đành giã biệt! Thôi đành giã biệt

Ngoảnh mặt hương quan...Mịt mờ xa...

 

Ngoảnh lại quên nhà...trập trùng núi

Vần vũ mây mưa bạc một màu

Chùa lớn tượng to đua chen mọc

Thuyền từ biết neo đậu nơi đâu?

 

Mang mang trời mây cùng nước biếc

Lên đường! Thôi bỏ! Chẳng tiếc chi

Khắc đi khắc đến chân mềm đá

Hữu duyên. Vô sự. Có ngại gì.

 

Ôi! Ngọn Linh Sơn! Gần! Gần lắm

Ô! Vườn Lộc Uyển! Xa! Thật xa

Nào cất bước! Cứ đi. Là đến

Thủy chung Ta vẫn cứ là Ta.


ĐẶNG TIẾN

(Thái Nguyên)

 

 

C. H. Ì. M


Để mặc Huế chìm trong cổ tích
Thắp sáng làm chi trơ thếp vàng
Nếu tôi là con cá vảy bạc
Trút lốt nhân gian lặn xuống hàng


Rêu rong vẫn đời đời tích tụ
Ai bỏ đi vì mưng vết thương
Cứ nằm trong Huế đau nỗi Huế
Hà cứ vi lô nói lạc đường


Thừa Thiên cắt Huế làm hai mảnh
Tả hữu chi mô vỡ ngạn rồi
Một giọt sương tan vào quyết liệt
Tự trầm cho Huế đẹp người ơi

 

11 12 2024
h o à n g x u â n s ơ n
[ ngày đông Gia Nã Đại nhớ Huế]  

 

MÙA ĐÔNG GIẢI THỂ

Ngứa. và ho thật dại khờ
Mùa đông chóa đèn soi rọi
Ngóc ngách phế phủ gai thơ
Nhọn cầm sướt mướt tay gối

Mỏi nhừ nhân thân ù tượng
Mùa lạnh quen mà chưa quen
Như một đóa hồng hiển tích
Thủy thổ mù căng giấc bền

Của suối, lửa róc rách mịch
Dị ứng cào tung màn đêm
Đời lấn nhau từng cú nhích
Nút chặn di động vang rền

Những lóng tay khô cập rập
Bưng ngực thở nặng vô bờ
Đêm khuya bầy chữ tập nói
Dễ dầu gì một tình thơ

9 DEC 24
h o à n g x u â n s ơ n