Saturday, June 29, 2024

3467. TRẦN HẠ VI Năm bài thơ

Nhà thơ Trần Hạ Vi

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẾN TỪ ĐÊM QUA
 
Em đã thành một người đàn bà khác
từ đêm qua
Những ngọn nến lấp lóe xanh tâm tưởng mời gọi
nửa vầng trăng thẹn úa ngậm bên thềm
 
Em đã biết yêu thương
những người đàn bà thương anh hơn thân thể
lẽ ra cơn ghen
cơn ghen
tsunami nhấn chìm ngọn núi hồ Ba Bể
núi lửa tung trời nham thạch giết giấc mơ
 
Thế mà không
lại thương
thương tự cõi vô thường
thương một linh hồn lầm lạc
thương những linh hồn lầm lạc
bìa rừng con chim lên tiếng hát
rỉa phấn hoa trên một tứ giác
rầu rĩ ghen hờn đau khổ nhớ thương
 
Thương nhan sắc phấn hường
giọt sương trên mái tóc
bông hoa quỳnh như ngọc
cội rừng già thâm u cất giữ trong lòng nhiều bí mật
mạch nước ngầm có phải đến từ thơ
 
Thương tận cùng bơ vơ
dẫu bao người chia sẻ
đêm không cô lẻ
bốn người cùng nâng chén
cũng chỉ một mình
 
Đêm qua em thành một người đàn bà khác
soi lòng lặng thinh
đến chết
có còn thương
 
Đọc tiếp...


 
NHỮNG BÀI THƠ TRONG ĐẦU
 
Những bài thơ vang vang trong đầu
Em biết anh nghĩ về em
Trong quầng sáng dìu dịu bóng ngày sắp tắt
Bờ biển phía Tây. Gió cuộn.
 
Em, cô gái Đông Nam sợ sóng sợ gió sợ nước
Không biết trượt băng hay trượt tuyết
Té nhào vào trái tim anh. Một lần, hai lần. Nằm im bất động
Rồi biến mất
 
Âm hưởng bài thơ du dương vang vọng
Ngọn đèn vàng căn phòng ăn
Chậu xương rồng nhỏ Alexandria
Hy vọng. Cháy bừng. Thất vọng. Tàn tro. Lại bừng lên. Chỉ có thể là nỗi nhớ.
 
Chúng ta đã không còn hỏi tại sao
Chúng ta đã không buồn đeo khẩu trang hay mặt nạ
Lớp da. Lớp giả da. Răng va vào răng. Xương va vào xương. Linh hồn em va vào anh. Ấm nóng. Lạnh toát. Nỗi sợ. Nỗi bất an.
 
Khi già đi anh dễ mủi lòng hơn
Năn nỉ em. Bây giờ anh chẳng có gì. Chẳng thể giữ em. Chỉ có thể ngồi chờ và mong đợi. Như đợi COVID qua đi. Và em sẽ hết giận.
 
Ngày mai trời sẽ sáng. Chúng ta sẽ đi ra rừng. Hái cỏ tranh. Tết vòng hoa. Hai mươi ba bông hoa.
 
Chiếc máy cắt cỏ già nua hát một bài rầu rĩ.
Em đừng đi. Anh tìm, túi trước, túi sau, trong ba lô. Không còn kẹo bạc hà. Chỉ còn một trái cam, tròn như mặt trời. Sáng như mặt trời.
 
Chúng ta chia tay. Những bài thơ vang vang.
Dìu dịu. Chúng ta chia tay.
 
 
TÌNH NHÂN ƠI
 
Tình nhân ơi, gọi em đi
Tên em trên môi anh dòng ngọt ngào chảy mật
Ta rúc vào nhau
cơn cuồng si hổn hển ngắn dài
quên áo cơm đời chật vật
 
Em nhớ anh
cồn cào cội nguồn thúc thôi triền khao khát
Em mong anh
mơ lắm một bàn tay!
 
Yêu em đi
ngoài kia ngày vẫn là ngày
Đêm vẫn là đêm, chỉ chúng mình là bỏng rát
Cuộn trào trong từng cơn khát
Khát anh khát em
quằn quại đam mê khát tình...
 
Tình nhân ơi
sao anh cứ làm thinh?
Nghĩ gì bên bờ môi căng mọng ngụm tươi non mời gọi
Mưa nguồn lũ xối
Úp mặt em cười sau nhàu gối chăn hoan
 
Mưa xuân lất phất tưới nụ hoa xoan
Ú ớ hoan mê những lời vô nghĩa
Nuốt lấy nhau kệ tiếng đời mai mỉa
Nguyên thủy hồng hoang tràn về...
sự sống mới mới lại sinh sôi
 
Tình nhân ơi,
lại nhớ anh rồi...
 
 
SỞ HỮU
 
Anh sở hữu một ngôi nhà
Thật ra chỉ là bên trong
Không thể cấm mọi người nhìn ngó
Hình ảnh bị google earth thu nhỏ
Và gõ cửa thi thoảng
mưa gió
 
Anh sở hữu một người đàn bà
Chỉ là thịt da sau lớp quần áo
Những giọt nước mắt buồn ảo não
Phút mừng vui hớn hở cùng đi
 
Người đàn bà của anh thật sự nghĩ gì
Bao nhiêu căn phòng bí mật
Bao nhiêu lần bôi phấn trét son
 
Đêm đêm anh vẫn nằm mơ
Trong giấc mơ có một con đường nhỏ
Trên con đường có một chú thỏ
Cuối con đường có một ngôi nhà
Trong đó có một người đàn bà
Của anh
và không phải của anh
 
 
EM VÀ THÀNH PHỐ CHỮ V
 
Em đi lạc giữa thành phố anh
Thành phố chữ V
Như chữ cái đầu tên em
Như chữ cái đầu tên đất nước
Như chữ cái đầu tên ngôn ngữ của chúng ta
của bài thơ này
 
Những con tàu đua nhau chạy kín bờ Tây
Những đường xe buýt dọc ngang đầy bỡ ngỡ
Em muốn đi đến khu nhà nghèo
Em muốn đi đến ngọn núi Dễ Chịu
Con đường rộng lớn phía Đông
Mà em cứ trôi
trôi
trôi xa
 
Đất trời của chúng ta
Tình yêu của chúng ta
Mưa, nắng của chúng ta
Anh hẹn em nhất định gặp
Khi em đến thành phố chữ V
Khi em đã ở trong thành phố chữ V
Cùng một lớp học với anh
Vẫn hẹn em nhất định gặp
Lần sau
 
Mê lộ anh nhiều đá sỏi lao xao
Bàn chân em đi hoài đã mỏi
 
Anh ở đâu!
Giữa những gì anh chưa từng nói
Và cả những gì anh đã nói
Ẩn nghĩa ở đâu...
 
Em nhặt được một con sâu
Em nhai nuốt một con sâu
Thành phố dài cơn đói
Anh ở đâu
Trong thành phố chữ V
Em lạc giữa anh trong thành phố chữ V
 
Có lẽ rồi
Em sẽ sang thành phố chữ T…


TRẦN HẠ VI