Thursday, June 13, 2024

3440. Lục bát Trần Hoài Thư.

Trần Hoài Thư (1942-2024) - Ảnh Phạm Cao Hoàng (2022)
 

HÀNH QUÂN QUA XÓM GÒ BỒI (*)
 
Hành quân qua xóm Gò Bồi
Xem nhà Xuân Diệu có còn hay không
Tôi qua chiếc cầu Đại Hàn
Chắc nhà thơ cũng từng qua chốn này
Bỗng lòng rất nhẹ như mây
Thấy trên sông những đám mây in trời
Thấy lòng rất đỗi bồi hồi
Nhớ bài thơ thuộc chép thời học sinh
  
Hành quân qua xóm Gò Bồi
Nắng trưa đổ lửa trên đồng cỏ khô
Xa xa xanh thẫm hàng dừa
Bao quanh xóm, những bụi bờ khả nghi
Quân dừng đợi lệnh chuyển di
Máy truyền tin cứ rù rì ỉ ôi…
 
Bỗng nhiên một tiếng cắc bùm
Xé lên từ xóm Gò Bồi bên sông
Và rồi, là một thằng con
La lên một tiếng, gục đầu, súng buông
Đạn AK phá thịt xương
Làm tan nát cả tấm lòng với thơ
  
Giờ này ngoài Bắc, ông say
Làm thơ giết ngụy phanh thây quân thù
Giờ này, ở tại Gò Bồi
Có tôi chuẩn bị dàn người xung phong...
  
(*) Gò Bồi thuộc quận Tuy Phước, Bình Định,  nơi sinh trưởng  của nhà thơ Xuân Diệu
  
NƯỚC LÊN
                                                  
tặng Cái Trọng Ty
 
Nước lên, trời thổ mật vàng
Nửa lan mây núi
              nửa tràn bãi sông
Nước lên kéo mặt trời gần
Khanh vàng lai láng
              một giòng vàng khanh
 
Nước lên, quân lội qua sông
Đầu thì đội súng, mình trần, tay bơi
Khúc sông vang tiếng nói cười
Hồn thanh niên bỗng một thời ấu thơ
 
Nước lên, đêm sắp màn buông
Qua sông, những bóng âm thầm qua sông
Không đò dọc, không đò ngang
Chỉ có chăng là hình nhân lờ mờ
Với đầu đội chiếc ba lô
Với poncho làm chiếc bè chiếc phao
Súng nòng chĩa mũi lên cao
Thương cho ông thượng sỹ Nùng thoát y
 
Nước lên, ngày đã tàn rồi
Mặt trời đã ngủ sau đồi Kỳ Sơn
Chỉ có ta là dẫn con
Qua sông tìm mấy mả mồ viếng thăm
 
Nước lên, bờ tả đã mờ
Chỉ còn bờ hữu nắng vàng níu chân
Nước lên trời cũng tối dần
Quân qua bỏ lại một giòng quạnh hiu
 
THIẾU ÚY QUA SÔNG
 
Chiều chiều thiếu úy qua sông
Theo Kinh Kha qua đất Tần giết ma
Bây giờ chẳng có dân đưa
Ba nghìn tân khách chỉ là sậy lau
Ngày xưa cả xứ đàng sau
Bây giờ tháp cổ cúi đầu đìu hiu
 
KHI TĂNG PHÁI CHIẾN TRƯỜNG TÂY NGUYÊN
 
1.
Ở đây đèo ải chắn đường
Mây và sương cứ mịt mùng đùn nhau
Mây thì trắng, sương thì mù
Mây sương lớp lớp ùn ùn dàn quân
Mây sương trắng cả núi rừng
Lòng tôi cũng trắng  một vùng khói sương
 
2.
Bây giờ tôi rất bình an
Đang ôm những đám mây gòn trắng bông
Hãy mang tôi thoát cõi trần
Tôi ghê sợ lắm làm người Việt Nam...
 
3.
Bởi đây không có từ tâm
Bởi mỗi chiếc lá  ngụy trang hận thù
Lá rừng che mặt trời mù
Làm sao đoán được cái nòng nhắm ta?
Lá rừng lớp lớp gần xa
Làm sao thấy được quỷ ma nhập tràng?
 
Tổ cha cái bọn trong rừng
Bắt ông phải ướt cả quần, teo chim...
 
QUA ĐÈO TỬ THẦN
 
Giã từ ba ngọn tháp Chàm
Theo đoàn xe lên thăm rừng Tam Biên
Sợi dây ba chạc đeo lưng
Nịt dây đạn, với súng trường dao găm
Cám ơn khói lửa đao binh
Cho ta xuống biển lên rừng triền miên
Người ta lấy tiền mua tiên
Ta đây lấy mạng làm tiền thế chân
 
THÁNG GIÊNG QUA ĐÈO
 
Anh từ dưới biển lên non
Chim cũng từ biển vào thăm núi rừng
Chim sà xuống, chim vút lên
Chim nô giỡn, phơi ngực mềm trên không
Xem chừng hoa lá hồi sinh
Xem chừng cây nhựa trở mình với xuân
Xem chừng trời đất bao dung
Lòng anh ấm lại, gọi thầm tên em...
 
BUỔI SÁNG NGỦ NÁN DƯỚI HIÊN CHÙA NGUYÊN THIỀU
 
Xin thêm một giấc ngủ bù
Thầy ơi, bể khổ, thầy cầu giùm con
Để con chân cứng đế mòn
Tiếp tục xuống hòn tìm giết quỷ ma
Thưa thầy, không giết mà tha
Ngày mai nó xách AK trở về
Thưa thầy, chỉ dạy con đi
Ngón tay con bóp lẫy cò cứ run
 
ĐÊM NẰM NGHĨA ĐỊA LUẬT CHÁNH – BÌNH ĐỊNH
 
Nơi này khách sạn ngàn sao
Nghe đêm mở nhạc đón vào âm ty
Âm ty chín cửa a tì
Chuẩn úy trình diện
            phòng nhì (1) Diêm Vương
 
Bây giờ bầu bạn âm dương
Kẻ sống kẻ chết chung giường với nhau
Bây giờ lựu đạn mìn râu
Chia canh nhau thức đón chàng bên kia
Bây giờ dư dật mộ bia
Khỏi cần sách vở khắc đề sử xanh
 
(1)    Phòng Nhì đặc trách về tình báo, quân báo, thám báo. Đơn vị thám kích được đặt dưới sự điều động của phòng 2.
 
NHỮNG BỮA ĂN TRONG MẬT KHU
 
Mục tiêu 1
 
Hạt cơm, hạt ngọc của trời
Tôi nhai, mòn cả, hai hàm răng tôi
Tôi nhai, gian khổ ngọt bùi
Chia năm xẻ bảy dưới trời chiến tranh
Tôi nhai, nước mắt hòa canh
Mồ hôi hòa với ba ngày lương khô
Tôi nhai, gió tạt  khó mồi
Ba thằng ba phía che nồi cơm quân
Mưa mất trí, gió nổi khùng
Củi thanh quá ướt sao làm chín cơm
Khói  bay, cay mắt, xốn cườm
Phùng mang, trợn mắt, miệng làm  ống tre
 
Phải rồi, cơm sống, cơm khê
Phải rồi, khói tạt não nề  đội trung
Phải rồi, cơm nhão, sượng sùng
Tôi nhai, nghiền dập nỗi buồn lính Nam
 
Ba người sao đủ vách phên
Thơ tôi sao đủ làm khiên che trời
Tháng tư chiến trận tan rồi
Nồi cơm khê sống cả đời chẳng quên
 
Mục tiêu 2
 
Làng hoang địch bỏ từ lâu
Bí bầu rau cải tha hồ tự do
Thiếu chăng thiếu vịt thiếu gà
Thiếu thêm tí đế mừng ngày bình yên
 
Mục tiêu 3
 
Mục tiêu vừa chiếm xong rồi
Thầy trò đi kiếm cái nồi chị nuôi
Đỡ công nấu nướng lôi thôi
Cám ơn “đồng chí” bỏ nồi thoát thân
Nồi cơm nóng, cá với canh
Thầy trò vét trọn ăn mừng chiến công…
 
Mục tiêu 4
  
Mời ông thầy vào xơi cơm
Có gà có vịt tha hồ lai rai
Hôm nay mình bắn kinh tài
Tịch thu một bịch tiền còn máu loang
 
Hắn núp dưới ao trong làng
Thở bằng ống sậy bọt lăn tăn trồi
Bọn này tưởng cá ném chơi
Không ngờ máu thịt tả tơi lềnh bềnh
Kìa, ông thầy có sao không
Sao ông lại mửa, mặt xanh thế này?
 
Em kêu y tá đến ngay…
 
Mục tiêu 5
 
Bữa cơm đã dọn ra rồi
Người Ô-đô nói ngậm ngùi bên tai:
“Hôm nay lại thiếu thằng Tài
Em bới một chén mời về ăn chung…”
Trời ui ui đã lập đông
Hàng cây gẫy ngọn đưa xương lên trời
Khẩu súng cắm giữa gò bồi
Hai hàng quân đứng ngậm ngùi tiễn đưa…
  
MA BÌNH ĐỊNH
  
1.
Không phi pháo, không dọn đường
Có chăng là chiếc la bàn trên tay
Kim dạ quang chỉ hướng này
Trong đêm thăm thẳm chỗ nào có ma?
 
2.
Này  ông tiền sát Ê-đê
Sao ông lại xuống xứ này tìm ma
Xứ ông ma cái đòi gà
Bình Định ma cái có tài xẻo cu
 
3.
Ai về Bình Định mà coi
Con ma Bình Định chuyên chơi mãng cầu
Mãng cầu có sợi dây câu
Ngụy trang cùng khắp trên đầu dưới chân
 
4.
Ma Bình Định độc vô cùng
Hết ông lão đến bà già trẻ con
Bề ngoài dạ bẩm thưa quan
Bên trong là cả một thùng dao phay
 
5.
Ma Hời này rất dữ dằn
Tay thì bóp cổ, miệng cười hả hê
Ta ú ớ, nàng cứ đè
Cứ đưa cái lưỡi mà thè liếm ta
Ta vùng vẫy, nàng chẳng tha
Chửi ta sao lại coi thường thần linh
Tháp Chàm là của dân Chiêm
Dân mi còn lạy rạp mình cầu xin
Còn mi, không nể không vì...
Nằm trong tháp ngủ, trưa hè, tỉnh bơ
 
6.
Ma Bình Định là chúng tôi
Đêm đêm bôi lọ xuống đồi làm ăn
Đêm nằm ẩn dưới hồ mương
Tinh sương được lệnh đội mồ xung phong
Ma bấy giờ, ma hiện hồn
Khiến cho “đồng chí”
                    phải kinh hoàng, đứng tim
 
VỚI PHẠM VĂN NHÀN
 
Tôi bạn xứ lạ người dưng
Bỗng nhiên lại chọn trạm dừng Qui Nhơn
Mậu Thân bạn nằm hướng Nam
Tôi hướng Bắc cùng kéo quân tiến về
Tôi bị thương ở Ông Tề
Bạn mang quân thế vào phòng tuyến tôi
Ngày đói rách thế mà vui
Trong gian khổ thấy ít nhiều tình thân
 
VỚI LÊ VĂN TRUNG
 
Em nào hiểu giữa cơn say
Ta chiêm bao thấy một ngày rất xa (1)
Khỏi cần khắc đá lời thơ
Câu thơ Khu Sáu cũng là thiên thu
  
(1)    thơ Lê văn Trung viết trên vách  tường của căn phòng Khu Sáu.Sau này bài thơ được đăng trên Bách Khoa dưới nhan đề "Ngày Xa".
  
VỚI PHẠM CAO HOÀNG
 
Bạn tôi trẻ tuổi tài danh
Làm sao quên được bài Hành Phương Đông (*)
Người ta hô hào chiến chinh
Còn bạn, đi giữa chiến tranh (*)  để buồn!
Câu thơ năm cũ vẫn còn
Trái tim Khu Sáu vẫn đỏ hồng trong tôi
  
(*) tựa hai bài thơ rất quen thuộc trước 1975 của PCH

  

VỚI NGUYỄN PHƯƠNG LOAN (*)

(*) Nhà thơ. Cùng với Hoàng Đình Huy Quan chủ trương tạp chí SÓNG ở Tuy Hòa. Tử trận ở vùng núi rừng Tam Biên. Trong lá thư gởi bạn bè từ căn cứ hỏa lực 6, trước khi chết, anh cho biết là anh sắp khùng đến nơi vì những trận bom, những lần tấn công, và những lần thất thủ. Anh nói báo chí khi tường thuật về căn cứ hỏa lực 6 này, họ chỉ viết 1/10 so với những người trong cuộc. Anh hay ghé Khu Sáu thăm anh em mỗi lần anh có dịp về Qui Nhơn.

Bạn về từ núi từ rừng
Thân như đá núi khắc vùng cốt xương
Đôi mắt kia thật quá buồn
Đôi vai kia nặng - nặng trĩu hồn tử vong
Nguyễn Phương Loan, hãy thoát thân!
Hãy thoát thân, hãy ở đây đừng về!
Thấy như thập tự cửa ngoài
Con ma thắt cổ tru lời nỉ non
 
ĐẾN THĂM PHẠM VĂN NHÀN Ở AMARILLO
 
Thì giang hồ ngứa đôi chân
Lên máy bay để đến thăm bạn vàng
Kêu taxi ở phi trường
Muốn dành cho bạn một lần ngạc nhiên
Nhưng đến nơi, nhà cài then
Bấm chuông, chuông vọng (mà)  bạn hiền bặt tăm
Thôi thì, sẵn bãi xanh um
Ta xin được một chỗ nằm nghỉ trưa
Tình không không cửa không nhà
Lòng như mây trắng bay qua biển chiều (1)
 
(1)    Thơ Lê văn Trung
 
QUA ĐÊM TẠI NHÀ PHẠM CAO HOÀNG (*)
 
Khuya rồi lấp lửng cơn say
Tôi và bạn chỉ còn hai, cuối cùng
Basement, hai chỗ nằm
Kẻ sofa, người tấm màn đặt lưng
Đêm thanh vắng, đêm vô cùng
Bỗng dưng Khu Sáu như chừng ở đây
Hình như ngoài đêm Virginia
Còn nghe âm vọng Qui Hòa Qui Nhơn
 
(*) Đêm 12.1.2016. Hôm sau là ngày tiễn đưa anh Đinh Cường.
 
NHỚ MỘT THỜI KHU SÁU
 
Bây giờ nội ngoại lên lon
Bây giờ con cháu cháu con yên phần
Nói gì, thì cũng nỗi buồn
Trong hiu quạnh bốn bức tường chung thân
Nói gì vợ bệnh trầm luân
Nói gì: thì cũng đất gần trời xa
May đời còn có Qui Nhơn
Còn khu Sáu, quán  âm hồn lưu thân
Bỗng dưng nhắc  Phạm Cao Hoàng
Trưa nằm lửa đốt hoảng hồn cứu tôi
 

TRẦN HOÀI THƯ
(1942-2024)