Nhà thơ sinh năm 1949 ở Tuy
Hòa, Phú Yên, ông khởi nghiệp thơ từ năm 1969 cùng năm bắt đầu nghề dạy học và
Đi Giữa Chiến-Tranh là bài thơ đầu tay. Thơ đăng trên Bách Khoa, Văn, Vấn-Đề,
Ý Thức, Khởi Hành, Thời Tập, Tuổi Ngọc,... và đã xuất-bản Đời Như Một
Khúc Nhạc Buồn (Đồng Dao, 1972), Tạ Ơn Những Giọt Sương (Đồng Dao,
1974).
Ở Phạm Cao Hoàng, thi ca chủ yếu
về chiến-tranh, tình-yêu và quê nhà, cả ba có thể tìm thấy trong Đi Giữa Chiến-Tranh:
“quê
cũ mười năm mây lớp lớp
mười năm mưa khóc
buổi sang mùa
dưới trời sương lạnh
rơi tan tác
rét mùa đông cũ
rét lê thê
(Đi Giữa Chiến-Tranh, 1969;
trích từ Mây Khói Quê Nhà, Thư Ấn Quán, 2010, tr. 12-).
Đặc-biệt trong bài Hành Phương
Đông, nhà thơ Phạm Cao Hoàng (lúc đó 21 tuổi) đã trãi dài tâm thức một người Việt-Nam
trong hoàn cảnh đất nước chiến-tranh và con người ly tán:
“Bạn
ta, áo ngươi sao bạc thếch
Chiều nay còn một
ngươi với ta
Ngươi nhớ gì dưới
trời mây trắng
Ta nhớ màu hoàng
hôn năm xưa
(…) Đôi khi ta mơ
một căn nhà trống
Dù thu sang hay lồng
lộng buổi mưa về
Gõ trên quãng đời
xưa mà hát
Rằng ngàn năm mây
trắng đời ta
Bạn ta, còn đây lưng chén rượu
Ta mời ngươi cạn nốt cùng ta
Dẫu lòng ta bạc hay ngươi bạc
Cũng cầm bằng như bóng mây qua
(…) Ta chợt thấy
trong đôi mắt ngươi
Có điều gì ngươi
chưa thể nói
Mây vẫn còn giăng
trắng một trời
Hồn ta cũng giăng
đầy sương khói
Chẳng lẽ ta bắt chước người xưa
Ôm chí lớn đi cùng trời đất
Trăm năm rồi như bóng mây qua
Chí đã cùn nên thiên thu đành chôn chặt
(…) Chẳng lẽ ta học
người thất thế
Mượn dăm chén rượu
lãng quên đời
Hay ngửa mặt ngâm
câu khí khái
Giữa chợ đời lê
gót rong chơi
(…) Có chuyến tàu
đi trong chiều sương lạnh
Nhả khói buồn tan
với hoàng hôn
Có chiếc khăn tay
vẫy ngang mắt lệ
Bánh sắt lăn như
nghiến nát cả lòng
Chiều nay đèn nhà ai thắp sáng
Nghe rộn ràng bên lớp khói đùn quanh
Mười năm, ta hay ngươi người viễn khách
Rét về chưa mà hồn lạnh căm căm
(…) Thời bây giờ
ta như chim bị đạn
Kêu đau thương nay
đã suốt bao chiều
Bay lảo đảo dưới
trời hiu quạnh
Đợi tan tành cùng
mặt đất buồn thiu
Thời bây giờ, của những giọt nước mắt
Ứớt đẫm khăn hồng người con gái năm xưa
Thời của những khăn tang chít vội
Thời ruột đau như cắt nỗi chia lìa
(…) Kể cũng đã mười
năm rồi ngươi hỡi
Ngửa nghiêng cùng
lịch sử thăng trầm
Vui có khi cười ra
nước mắt
Có khi là rượu say
khướt hoàng hôn
(…) bạn ta, bên
kia sông là núi
núi của ngàn năm
đá vọng bóng người đi
núi tiếp sông và
sông tiếp biển
sông tiễn người
qua bến phân ly
sông ngậm ngùi vỗ
sóng thiên thu
mùa bão tới gầm
lên hồi bi thiết
gờn gợn trên sóng
bạc những căm thù
bởi máu đã nhuộm hồng
sông nước
(…) Bóng chim nào
lạc cánh cuối trời xa
Đất rộng quá biết
đâu là cố lý
Và nơi đây hiu hắt
những đời người
Dài râu tóc ngồi
mơ thời thịnh trị
Lúc tuổi trẻ đã tan rồi chí khí
Sống nửa đời ta chẳng thấy quê hương
Nhìn lên cao mây còn bay lớp lớp
Ta cùng ngươi quay với bóng tang thương.“ -1971
(Trích
từ MKQN, tr. 17-27).
Tâm
sự hai nhân-vật, bạn và ta, bạn cũng có thể là nhiều người mà cũng là của một
thế hệ, một thân phận, lớn lên trong một hoàn cảnh không lối thoát, với những
lý tưởng, hoài bão, v.v. không chỗ đứng! Với Phạm Cao Hoàng, tương lai hãy còn
mờ mịt, anh làm 'thơ tặng người tuổi trẻ' mà như muốn trút bầu tâm sự, trên tạp-chí
Văn:
"ba mươi chưa hỡi người tuổi trẻ
mà trông như tóc đã hoa râm
chân đã mỏi trên đường phiêu lãng
sông núi kia vùi dập biết bao lần
tàn giấc mộng tỉnh ra mới
biết
đời buồn tênh vẫn cứ buồn tênh
đời trăm năm chìm sương khuất khói
sẽ tan tành như cát bụi phù vân
có lúc vỗ lưng bầu rượu cạn
dang tay mời tri kỷ uống cùng
chiều kia đứng bên cầu soi bóng
mới biết mình áo rách đã bao năm
(…) bầu rượu cạn cạn bầu rượu cạn
tàn đêm sương ngất ngưởng một mình
phút cuồng nộ đập tan chí khí
hồ vinh danh ta đã vô danh
hồ trăm năm thét lời bi tráng
nhìn non sông một thuở ngậm ngùi
gió bắc phương tạt ngoài biên giới
lửa tây phương cháy đỏ một trời
có khi đẩy bạo tàn một phía
đoạn mời người thù tạc cùng ta
say một giấc mộng đời tan nát
mấy năm trời còn đây chén hoàng hoa
mấy năm trời lang thang lếch thếch
ngó lại mình còn đâu nữa ngày xưa
thân tàn tạ như thu vàng xác lá
nửa đời người như một giấc mơ
ô
ta sống trên trời hay dưới đất
ha ha ha đời có chi vui
sông với núi sầu che lấp kín
nửa đời ta một bóng ta thôi
" 1971
(Thơ
Tặng Người Tuổi Trẻ, Trích từ MKQN tr. 31-33).
Ở
Phạm Cao Hoàng, hình ảnh người tráng sĩ, ôm mối hận tổ quốc hoặc lên đường
tranh đấu cho một ngày mai tươi sáng được hơn một lần sử-dụng (Hành Phương
Đông, Giã Hàn Sĩ Ấy Lại Ra Đi,...). Lời thơ trang trọng, ý thơ không cạn, điệu
thơ ngang ngữa với tiếng sáo lên đường hoặc tiễn người đi chốn phong sương, trận
tiền, u hoài và da diết. Phạm Cao Hoàng tuy mới xuất hiện không lâu, vào cuối một
cuộc chiến, nhưng ông đã cống hiến cho thi ca miền Nam một tiếng thơ đầy tình tự
và gây suy nghĩ!
Thơ
ông còn để dâng tặng cho tình-yêu, những bóng hồng, những Thérèse, Kh., H.,...,
những tình thâm hoặc phút chốc, nhưng đều tha thiết trong từng chi tiết, phút
giây. Xin trích vài bài tình:
(Đời Như Một Khúc
Nhạc Buồn)
Đó là bài thơ tình tiêu biểu nhất của nhà thơ,
tin tưởng vào đời với tình-yêu lẫn cay đắng. Thơ và tình cùng đa dạng, mời đọc
tiếp vài đoạn khác:
"sẽ
xa, thôi cũng đành xa nhé
người về cuối bãi
kẻ đầu sông
có chút gì đau như
cắt ruột
tay chào, tay vẫy,
nón che ngang” - 1973
(Mùa Phượng Hồng)
“tôi
đưa em qua đò tháng chạp
chút mưa buồn rơi
nhẹ cuối sông xa
và gió tạt từng
cơn gió bấc
xoáy trong hồn buốt
cả xương da
đi đi thôi hỡi người
yêu dấu
bãi đời kia sẽ
ngăn cách tình nhau
tiễn một lần là
tim rướm máu
tình xa rồi có
nghĩa gì đâu” - 1971
(Khúc Tiễn Thérèse Kh.)
(Gửi H. Và Qui Nhơn)
(Một Ngày Với Tình Nhân)
(Bạch
Tiễn Tôi Ở Ngã Ba Duồng).
NGUYỄN VY KHANH
[Trích Văn-Học Miền Nam 1954-1975: nhận-định, biên-khảo và thư-tịch (Nhân Ảnh, 2019), Q. Hạ-Tác giả, trang 1339-1346]