Văn Học Press
22 Agostino, Irvine, CA 92614
USA • vmail: +1-949-981-3978
email: vanhocpress@gmail.com • Facebook: Van Hoc Press
PR 02.05.2024
SÁCH MỚI
Trân trọng giới thiệu:
9 khuôn mặt .
9
phong khí văn chương
Phê Bình . Nhận Định
BÙI VĨNH PHÚC
VĂN HỌC PRESS xuất bản, 2024
Tranh bìa:
ĐINH CƯỜNG (Night bird / Chim đêm)
Bản vẽ:
ĐINH CƯỜNG – CHOÉ (NGUYỄN HẢI CHÍ) –
PHẠM CÔNG THIỆN – KHÁNH TRƯỜNG – TẠ TỴ
Thiết kế sách:
TRỊNH Y THƯ
Thiết kế bìa:
ĐINH TRƯỜNG CHINH
Đ |
ây là một cuốn sách viết về chín khuôn
mặt văn học miền Nam Việt Nam. Chín khuôn mặt đặc thù. Chín phong khí văn
chương. Chín bờ cõi chữ nghĩa mà cái ánh sáng cùng khí hậu văn học đặc biệt của
miền Nam nước Việt, với thổ ngơi, màu sắc và khí chất riêng của nó, đã hun đúc
nên và làm toả ánh.
Miền Nam, nhưng không phải là chỉ là do người miền Nam, chỉ cất lên từ
một chất giọng miền Nam. Mà nó là một chất giọng Việt Nam đặc biệt, của cả ba
miền Nam Trung Bắc hợp lại. Miền Nam, ở đây, chỉ là một không gian địa lý, một
cõi bờ, một địa vực, của đất Việt. Những tiếng nói ấy gặp nhau trong một khung
cảnh, một giai đoạn lịch sử đặc thù, làm nên cái chất giọng, cái “phong khí”
chung của một dòng văn học, của một “điệu” văn chương. Rồi, sau thời điểm 1975,
cái “điệu” văn chương ấy lại toả đi khắp chốn. Nó tiếp tục được cất tiếng trên
những vùng thổ ngơi không phải là đất Việt. Nhưng nó làm “hồi cố” những âm vang
xưa. Nó làm lấp lánh cái hồi quang của một trời đất cũ.
Và nó cũng hoà quyện trong nó cái ánh sắc của những vùng không gian mới.
Tại sao lại chín mà không phải là mười,
mười hai, mười lăm, hay thậm chí nhiều hơn nữa?
Đó là một câu hỏi hợp lý.
Văn học miền Nam Việt Nam, trong suốt hai
mươi năm rực rỡ và đầy ánh sáng của nó, đã sản sinh ra biết bao tài năng, làm
phong phú và hãnh diện cho dòng văn học dân tộc nói chung, và cho dòng văn học
miền Nam nói riêng, trong cái bối cảnh lịch sử của đất nước. Những khuôn mặt
tài tuấn, những ngòi bút tài hoa, đã làm bừng sáng cảnh quan phong thổ miền
Nam, đất nước cỏ hoa miền Nam, nơi đó, những nét truyền thống của dân tộc, hoà
cùng hương hoa và ánh sáng thế giới, và những âm vang của thời đại, đã làm dội
lên những khúc hoan ca, hạnh ca, tình ca, hùng ca và bi ca của con người. Tất cả đã phản ánh cái hương vị và nguồn sống
của cuộc đời.
Việc chỉ chọn, trong biết bao kỳ hoa dị thảo nơi cánh rừng ấy, chín
khuôn mặt, chín phong khí văn chương, không phải vì đây là một con số đẹp. Mà
chỉ là vì giới hạn của con người. Với một vòng tay nhỏ bé, ôm không thể trọn,
giữ không thể đầy, người viết cuốn sách này không có tham vọng trình hiện,
trong tác phẩm giới hạn của mình, tất cả cái khung cảnh rực rỡ tưng bừng của cả
một dòng văn học. Tác giả chỉ hy
vọng, qua chín khuôn mặt và phong khí được trình bày, giới thiệu, phê bình và
nhận định trong cuốn sách này, có thể làm ánh lên đâu đó cái đẹp, cái rực, cái
mềm mại, cái cương ngạnh, cái bay lượn, và cái phong nhiêu, sinh động của cả
một vùng trời đất, cỏ hoa, một vùng văn hoá.
Những khuôn mặt, phong khí văn chương được
trình bày trong cuốn sách này, dù sao, và trong một góc cạnh nào đó, cũng có
thể đại diện cho những ánh sắc khác nhau của vùng văn học được khảo sát. Đó là
miền Nam Việt Nam. (Còn văn học miền Bắc, trong giai đoạn này, lại là một địa
vực, một bờ cõi khác, với cái khuôn mặt riêng và đặc thù của nó.) Khởi đi và
được nuôi dưỡng trong hai mươi năm chiến tranh (1954-1975) trên đất đai, thổ
ngơi nước Việt, rồi tiếp tục bừng nở, mang trong trái tim và lồng ngực mình tiếng
đập và hơi thở của thời đại, cùng với mùi hương cuộc đời trên những hành trình
lữ thứ, trong nội tâm hay ngoài Việt Nam, những nhà văn, nhà thơ Việt được giới
thiệu ở đây đã tiếp tục làm lớn mạnh tiếng nói và tâm hồn dân tộc.
Trong chín người được chọn này, có ba người khởi đi từ nhóm Sáng Tạo
(Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, Tô Thuỳ Yên), một người từ Vấn Đề (Vũ Khắc Khoan),
một người từ Bách Khoa (Võ Phiến), một người từ Giữ Thơm Quê Mẹ (Phạm Công
Thiện), và ba người còn lại, từ những “phong thổ” khác nhau, là Bùi Giáng,
Nguyễn Xuân Hoàng, và Nguyễn Mộng Giác. Tôi thử đặt một số tác giả trên trong
một vài nhóm để chúng ta có cơ hội nhớ tưởng lại những hành trình ban đầu của
họ, cái không gian viết của họ, cái tiếng nói và, phần nào, quan điểm, thái độ
của những diễn đàn đó trong dòng văn chương, văn học miền Nam thời ấy. Nhưng
thực ra, tất cả những tác giả nói trên đều đã sống, và mở rộng cái sống cùng
cái viết mình, không chỉ trong những không gian viết ban đầu như tôi đã thử
nhắc đến. Họ đã hoà lưu vào cái sống, cái viết của toàn cõi miền Nam. Rồi, sau
đó, mở rộng ra, họ đã hoà lưu vào những thuỷ lưu lớn của thời đại, của thế
giới, của văn chương con người.
Mỗi nhà văn, nhà thơ sẽ được giới thiệu, trình bày, nhận định, đánh giá
với một, hai bài viết của tác giả quyển sách này, qua những mốc thời gian khác
nhau, với những dạng thể khác nhau, và từ những góc độ, tâm thế, những hoàn
cảnh, tâm cảnh khác nhau. Sau đó, mỗi người lại được tiếp tục giới thiệu qua
chính chữ viết, “dấu vân tay” của họ, với một hay hai bài/đoạn văn mà tác giả
sách này cảm thấy là tiêu biểu cho tâm hồn, ngòi bút, và phong cách, khí chất
họ. Lại có trường hợp người viết sách nhìn một tác giả như một khối đá quý, rồi
đập vỡ nó ra làm nhiều mảnh để thấy những “sắc diện”, những mặt sáng, mặt cắt
khác nhau. Từ đó, tất cả và mỗi tác giả được nhìn ngắm, phân tích từ những giác
độ khác biệt, được nắm bắt, chiếu sáng từ những góc hình, góc quay đặc thù. Một
hướng trình bày như thế, nhìn một cách nào đó, rất không truyền thống. Dù sao,
hy vọng điều đó cho ta nhìn ra cái phong khí, cái “chất”, cái cốt cách tinh
thần riêng của từng nhà văn, nhà thơ được khảo sát.
Một vài tác giả đã từng được tác giả sách này giới thiệu trước đó nhiều
năm. Và, như thế, có một vài tiểu luận được sử dụng lại ở đây. Dù sao, ngay cả
đối với những bài viết này, chúng cũng được tôi xem và nhuận sắc lại, không
nhiều thì ít. Được viết lại, viết thêm, được triển khai mở rộng, hoặc được kết
hợp với những bài viết mới, cái nhìn mới. Tất cả lại được đặt vào một bố cục
riêng của quyển sách này, với những dẫn nhập, dẫn giải mới.
Đời sống văn học, cũng như tâm hồn con
người—đặc biệt, ở đây, tâm hồn người đọc—là thế. Đó là một thế giới kỳ diệu,
đặc thù, và đầy ánh sắc, gam mầu, đầy hợp âm, xao động.
Cái cõi sống ấy, người viết và người đọc, ở nơi nào và thời nào, tôi
tin, cũng đều muốn hướng đến. Trong đó, tất cả—người viết và người đọc, cái
viết và cái đọc, cái được viết và cái được đọc—đều hạnh phúc quây quần và ca
hát hạnh ngộ cùng nhau (*).
Bùi Vĩnh Phúc
Tustin Ranch,
California,
Tháng Mười Một, 2023.
__________
Chú thích:
(*)
Người viết và người đọc, cái viết
và cái đọc, thì rõ ràng, dễ phân biệt. Nhưng cái được viết và cái được đọc thì, có lẽ, khó phân biệt hơn. Chúng
ta có thể nghĩ: cái được viết ra cũng
sẽ chính là cái được đọc, cái đọc được,
từ độc giả, những người đọc. Nhưng, nếu ngẫm nghĩ kỹ, đây là hai cái khác nhau.
Sự khác nhau sẽ là hiển nhiên. Cái phải lưu ý là mức độ khác nhau của
chúng.
Mỗi người viết và mỗi người đọc đều có cho mình một cái mã riêng khi
bước vào “cuộc”. Cuộc viết và cuộc đọc. Cái mã rất riêng ấy được tạo nên từ tất
cả những gì làm nên con người viết và con người đọc. Đặc biệt là những gì làm
nên cái nét mặt tinh thần, cái dáng vẻ của tâm hồn họ. Những kinh nghiệm khác
biệt trong cuộc sống, những lớp vỉa văn hoá, những phù sa của những trải nghiệm
cuộc đời, sự giáo dục, sự va vấp, đụng chạm của họ, ở những góc độ, những khía
cạnh và ở những hoàn cảnh, những tầng mức khác nhau, tất cả sẽ làm nên cái mã
sống, nhìn, cảm và viết, đọc khác nhau. Người viết viết với sự ý thức và, có
những khi, với cái vô thức của họ. Người đọc cũng đọc với cái mã riêng, từ cái
kinh nghiệm sống, cùng cái cảm nhận, thức nhận, cái hiểu, và với tâm hồn, trái
tim riêng của mình. Những cái viết và cái đọc như thế, có thể không đi cùng
nhịp, không cùng song hành, đồng bộ. Nhưng giữa cái đọc và cái viết ấy, có sự
giao thoa, chia sẻ, hoặc đồng cảm, tương đắc, tương thông ở những mức độ và
khía cạnh nào đấy.
Từ đó, cái gọi là chữ nghĩa, văn chương, được hoà quyện, thẩm thấu, đào sâu, khúc xạ, ánh xạ, loang xa, lấp lánh, và bay lên. Và đó chính là những “phép lạ” của văn chương, văn học. Và mỗi cái viết, cái đọc rất riêng ấy, đều làm nên hạnh phúc và đớn đau riêng trong mỗi một con người.
@@@