Google images
GIỌNG TRẦM...
Mỗi ngày bạn bè
rơi rụng bớt
Không ít người vĩnh viễn đi xa
Bóng miên trường. Giật mình hun hút
Trời ơi! Tất cả đã về già!
Thời gian trôi! Càng thêm xa cách
Xa cách gớm ghê những vui buồn
Xa cách kinh hoàng nỗi yêu ghét
Cứ lệch nhau! Dần bớt yêu tin!
Những chuyện không đâu! Lòng ta bận
Gặp bạn xưa, biết nói gì đây!?
Bạn hài lòng! Hài lòng tất cả
Vẫn không nguôi niềm mê niềm say!
Hào hứng kể tháng ngày oanh liệt
Bài hát xưa nhịp khúc quân hành
Những thăng thưởng một trời lấp lánh
Những chốn vào ra những vinh danh
Những thơ đã in! Hào sảng lắm
Phơi phới ngôn từ! Giọng rền vang
Tự hào...Xung phong...Thơ có thép
Ngồi nghe. Tôi thêm thấy não lòng
Ngay cả thơ cũng dần xa cách,
Rụng rơi nhau khoảng trống vô hình
Buồn! Hoa cuối mùa hương dưới đất
Mây lẻ loi! Vời vợi trời xanh!
Cuối đông. Chiều muộn. Trời tê tái!
Nghiêng bình rót! Tự nhóm cuộc chơi!
Không hoa viên cũng không trăng sáng
Cũng không có bóng để ta mời
Hoàng hôn buông. Xám màu phủ khắp
Rụng rơi! Thôi cũng lẽ thường tình
Cũng đành vậy! Cũng đành là vậy
Giọng trầm. Ngâm. Khúc lụy ba sinh...
Đọc tiếp......
XÁCH BA LÔ LÊN
ĐƯỜNG
Nào ta lại xách
ba lô lên đường!
Xách ba lô như
thời trai trẻ ấy
Mang mang đất trời
Miền quan ải
mang mang
Ngân lên trong
lòng ta
Câu thơ cũ
Đầu không ngoảnh
lại
Xách ba lô lên
đường...
Chẳng cần mê dụ
cuộc hành hương
Chẳng cần sáo
ngôn về nguồn về cội
Chẳng cần hô hét
khẩu hiệu vang vang
Chẳng cần...
Núi đá trập
trùng núi đá
Ngửa mặt nhìn trời
mây trắng
Suối khe ngân
vang nhạc khúc
Lên đường theo
hướng chim bay...
Đèo Giàng đèo
Gió lồng lộng hun hút
Tài Hồ Sìn
thăm.thẳm khe sâu
Phia Oăc ngút
ngàn mây trắng
Cô lê a giăng
mưa trắng bạc
Gợi miền kí ức
thiên cổ sầu
Màn đêm buông vạn
vạn sao trời
Trăng mùa đông
biếc xanh như giát ngọc
Về Khau Chỉa ta nghe ma khóc
U u âm âm nức nở chốn rừng sâu
Vất vưởng hồn oan hơn ba mươi năm hồn oan vất vưởng
U u âm âm nghẹn ngào ma khóc
Khau Liêu hun hút gió lùa
Đêm trăng lạnh ngắt
Núi nhọn như gươm dựng
Đêm nay ta qua
Vẫn u u âm âm tiếng ma
Hơn ba mươi năm vẫn u u âm âm như thế
Bật lên câu thơ nức nở sầu Đỗ Phủ
Nức nở những dòng thơ ma cũ than van...
Quây Sơn nước xanh trong
Như chưa bao giờ xanh như thế
Bản Giốc tung bọt một vùng trắng xóa
Một vùng khói
Một vùng mây
Ngọc Khê trong veo tiếng đàn tiếng hát
Chợ phiên ăm ắp tiếng chào mời
Ăm ắp sắc màu thổ cẩm
Ăm ắp nồng say hương rượu ngất ngây
Rượu chum sóng sánh
Lúng liếng mắt người
Xôi ngũ sắc nghi ngút thơm bay...
Xách ba lô lên đường
Theo tiếng gọi mộc miên bừng đỏ
Không nơi nao mộc miên nhiều như thế
Không nơi nao!
Mộc miên rực trời tháng Ba
Bằng Giang xanh biếc soi gương
Bình minh rạng ngời đỏ thắm
Vạn vạn chim sáo
bay về
Bung biêng xoay
xoay hoa rơi
Sông bình yên chảy
mãi
Cứ bình yên nhé
sông ơi!
Xách ba lô lên
đường!
Hồ Thăng Heng nhảy
ào ta tắm
Vẫy vùng
Ngụp lặn
Ta như được gặp
ta
Ngực nở bụng
thon bù xù tóc rối
Mùa trăng non
sóng sánh
Thanh tẩy bụi bặm
trần ai
Ta hét vang giữa
thăm thẳm xanh nước xanh trời xanh núi xanh cây
Nghe tiếng vọng
mảnh như tơ như nắng
Ta bay lên
Bay lên
Như sợi khói lam
chiều
Yên tĩnh hồ mênh
mang hồ biếc xanh thăm thẳm nhớ...
Xách ba lô
Lên đường
Nào xách ba lô!
Thượng nguồn
sông Gâm cá ngần lấp lánh
Hoa dẻ dịu dàng
thơm
Chợ phiên Nà
Giàng trong veo tiếng hát
Gọi ta về.
GIẤC CHIÊM
BAO...
Trong giấc mơ
tôi thấy Nữ thi thần ghé xuống trần gian
Tất nhiên nàng đẹp
như muôn đời vẫn đẹp
Nữ thần
Mắt biếc xanh
cùng đôi cánh
Trắng tinh khôi
Những lọn tóc
xoăn óng ánh bình minh
Tiếng trong như
suối...
Cả một vùng sáng
rạng ngời
Cả một vùng mơ
thiêng liêng
Tiếng nàng nhẹ
như hơi thở
Như gió thoảng
trên cánh đồng lúa đang thì con gái
Nhà ngươi sinh
dưới một chòm sao
Chòm sao chiếu mệnh
Giữa thẳm sâu vũ
trụ
Ba ngàn sáu trăm
năm mới trở lại một lần
Chòm sao mờ mịt
xa xăm
Ba ngàn sáu trăm
năm mới mong trở lại
Trên những trang
cổ thư bí ẩn diệu kì
Chỉ - có - một -
lấn - ghi!
Chỉ có một lần!
Vinh dự ư?
Không!
Rạng ngời vinh
quang ư?
Càng không!
Chòm sao chiếu mệnh
lạ lùng
Nhà ngươi đừng
mong vầng hào quang tỏa sáng
Đừng mong...
Đừng mong bay
bay phiêu lãng trên đôi cánh ngôn từ
Đừng mong tiếng
nói của ngươi dễ làm mềm lòng kẻ khác
Đừng mong ngôn từ
nơi miệng nhà ngươi mật ong quyến rũ
Đừng mong ngôn từ
của ngươi như chiếc chìa khóa thần kì mở những kho báu ái tình
Đừng mong
Uổng công
Không bao giờ...
Tiếng Nữ thi thần
thoáng qua như làn gió
Chập chờn mơ thực
thực mơ
Tôi bừng tỉnh
Không giật mình
Không tiếc nuối
Bên cửa sổ một
đóa hoa hồng long lanh những chấm nước trong veo
Cơn mưa đêm qua
Cơn mưa như rắc
phấn
Hay là...
Dấu vết còn lại
của Nữ Thi thần
Cửa sổ phòng ngủ
của tôi hướng thẳng phía hừng đông
Hình như còn phảng
phất hương thơm rất lạ...
Bình minh
Ánh thiều quang
sáng trong như chưa bao giờ sáng trong đến thế!
Yên tĩnh đến lạ
thường
Bầu trời lấp
lánh đôi ba vì tinh tú ngủ muộn
Chòm sao chiếu mệnh
của tôi nằm ở nơi nao?
Ba ngàn sáu trăm
năm một lần trở lại
Cổ thư một lần
ghi!
Trang sách ấy ở
đâu giữa triệu triệu trang?
Chắc chắn tôi
không bao giờ được đọc
Chòm sao lạ lùng
bí ẩn
Số mệnh của tôi
Xin tạ ơn Người!
Xin tạ ơn Người!
CHỮ SẼ BIẾT TÌM
CHỖ NẢY MẦM...
Đủ những e dè, sợ
hãi
Đủ những răn đe, dọa dẫm hung hãn và ngọt ngào
Đủ những đâm sau lưng và phỉ nhổ công khai
Đủ đao bút, đủ giáo gươm, đủ ngục tối hầm sâu, đủ nhục hình tàn khốc
Đủ gạch đá bôi tro trát trấu
Mấy ngàn năm văn tự ngục khốc hình
Nhưng kì diệu thay
Chữ vẫn biết tìm chỗ nảy mầm
Trên những mong manh giấy nhiều khi chỉ như cánh bướm
Trên những đôi môi se sắt rướm máu
Trong trí nhớ trong trái tim người...
Chữ biết tìm chỗ nảy mầm
Như hạt cây nhỏ bé
Như những hạt cây âm thầm lặng lẽ
Những hạt cây tự biết tìm nơi
Theo gió cuốn mây bay
Theo những cơn mưa giêng hai ba bảy
Theo cá nước chim trời
Và theo trí nhớ con người
Chữ biết tìm nơi để nảy lộc đâm chồi
Để tươi cành xanh lá
Để đơm hoa kết trái
Để lại được tự mình nảy nở sinh sôi...
Những ngục thất kinh hoàng sẽ đến ngày hoang phế
Những đao bút sẽ đến ngày sa âm ti địa ngục
Những hăm dọa những khủng bố sẽ đến lúc hóa trò hề
Những ném đá giấu tay sẽ đến ngày lộ mặt
Nụ cười sẽ trở lại trên những đôi môi từng héo hắt
Vòng tay nhân ái sẽ trở lại cùng tất cả những ai biết yêu lẽ phải trên đời...
Giữa những tháng những ngày
Trập trùng nỗi buồn
Thẳm sâu nỗi buồn
Mênh mông nỗi buồn
Bốn phía chân trời vắng bóng chim bay
Bạn tin tôi đi
Chữ vẫn biết tìm chỗ tìm nơi
Chữ sẽ biết tìm chỗ tìm nơi...
17 THÁNG HAI
1.
Bỗng nhiên hôm nay trời u ám
U ám quá chừng
Dở mưa
Dở tạnh
Dở lạnh
Dở nồm
Tháng Giêng ảm đạm
Buồn nhức xương
Buồn như không thể buồn hơn
Một ngày nặng nề trôi
Ngày 17 tháng Hai năm 2024
Dở mưa
Dở lạnh
Dở nồm
Một ngày buồn như không thể buồn hơn!
2.
Ngày 17 tháng Hai tôi tin 99,999% người Việt nhớ...
Một kỉ niệm đớn đau
Một kỉ niệm khốc tàn
Ứa máu
Thảm sầu
Nhát dao đâm ngang nhiên trâng tráo
Công khai thách thức
Ngày 17 tháng Hai như một ngày ô nhục
Nỗi ô nhục chưa từng
Chúng ta bị lôi ra đánh đòn
Một bài học sáu mươi ngàn roi quất
Một bài học bằng xích xe tăng
Bằng pháo bầy
Bằng dao quắm
Bằng kèn đồng
Bằng lừa ngựa dân binh
Đòn thù tơi tả từng ngôi nhà từng cây cầu từng cột điện từng đoạn đường
Ngày đất nước bị đem ra sỉ nhục
17 tháng Hai
Bốn mươi nhăm năm tái dại nỗi buồn ...
3.
Vì sao?
Vì sao?
Vì sao?
Lưỡi dao nhọn hoắt quay ngoắt đâm vào hai đầu đất nước?
Đốt, phá, cướp, giết, tận cùng, tận diệt ghê gớm chưa từng?
Trang sử đen ngòm trang sử tối tăm
Cuộc khiêu vũ đỏ ngầu màu máu
Cuộc khiêu vũ đen ngòm
Cuộc khiêu vũ của quỷ
Cuộc khiêu vũ ta có lúc dự phần chia sẻ có lúc gieo mầm
Mùa ác quay trở lại
Ta nhận về trái đắng
Nhận về lưỡi dao bén sắc
Lưỡi dao bén sắc ta từng rũa mài
Lưỡi dao đâm thẳng, công khai
Lưỡi dao oan nghiệt...
4.
Lịch sử!
Lịch sử!
Mười năm dở lại bàn
Trăm năm dở lại bàn
Nghìn năm bàn lại
Chuyện xưa, chuyện cũ lặng tiếng im hơi
Nấm mộ thời gian đen ngòm
Cõi hư vô không dấu vết
Chỉ nỗi oan khuất của những người thiện lương là không bao giờ chết
Không bao giờ thôi tra vấn
Không bao giờ chịu ngủ yên
Không bao giờ vết thương oan khuất thôi rớm máu
Không bao giờ
Ngày 17 tháng Hai
Nỗi oan khuất ngút trời
Vạn hồn oan vạn hồn oan
Không nước nào rửa nổi
Không rượu nào rửa nổi
Không thần phật nào không pháp sư nào không nhà tu hành nào rửa nổi
Không ai rửa nổi!
Ngày 17 tháng Hai!
Vĩnh viễn găm vào kí ức
Người Việt còn là còn Ngày - mười - bảy - tháng - hai!
In trên đá núi
In trên cây rừng
Trên đầu sông ngọn suối
Trên những vòm hang đá ám khói
Trên những pháo đài cổ
Trên ngã bảy ngã ba những lối mòn xuyên núi xuyên rừng
Trên màn sương mờ xám giăng giăng
Ngày 17 tháng Hai!
5.
Rồi một ngày tôi sẽ về cát bụi
Bạn sẽ về cát bụi
Thế hệ chúng ta về cát bụi
Chúng ta vô tăm tích
Lời ta nói với con ta sẽ còn
Ngôn từ sẽ còn
Kí ức khảm khắc mãi còn
Những dòng chữ hôm nay ta viết cho ta
Sẽ hòa vào kí ức
Sẽ dưỡng nuôi kí ức...
Ngày - mười - bảy - tháng - hai.
ĐẶNG TIẾN
(Thái Nguyên)