Tuesday, January 9, 2024

3202. Thơ NGUYỄN ĐỨC NHÂN - ĐẶNG TIẾN - HOÀNG XUÂN SƠN



Nguyễn Đức Nhân

NƠI.  TÔI ĐÃ SINH RA
 
Cánh đồng cố hương đã sinh ra tôi
Tôi thơm hương đất
Gương mặt tôi.   Đep.   Như sóng lúa   rạng đông
 
Tôi không ăn cỏ
Tôi chỉ nuốt dưỡng chất bình minh 
Ngực lúa ngậm đòng
 
Dường như
Có ai tâm sự phía sau ngưỡng cửa cánh đồng
Ồ.  Không
Gió mùa     bông cỏ may  
Cuối vụ thu hoạch     Đang
Vá lại tâm hồn   tôi   nắng thu
 
Trong giấc ngủ
Lúa.  Cỏ.  Đất.  Nắng.  Gió.  Mưa   
Càn vào giấc mơ.    Ùn tắc
Nhận tôi có cùng huyết thống    ngàn xưa
 
NGUYỄN ĐỨC NHÂN
2023
 

Đặng Tiến
MỘT MÌNH ĐẠP XE
 
Đông lạnh 
Gió khô buốt kim.châm
Một mình đạp xe
Những con đường vắng
Những làng, những xóm liền kề 
Đã sáng đèn những người cần lao dậy sớm thức khuya
Một mình đạp xe.
 
Những con đường những xóm những làng có thể nhắm mắt vẫn hình dung ra
Gần năm mươi năm  sống ở mảnh đất này
Và biết tất cả những gì có ở nơi đây từ những trang giáo khoa thư
Những giáo khoa thư thời của những thánh thần
Thời đỉnh cao muôn trượng rực rỡ hào hùng chói lọi
Những trang giáo khoa thư những trang văn trang thơ những khúc hùng ca tạo nên một vùng đất 
Những con đường vô tình đi qua
Vô số những con đường chưa một lần lui tới
Những xóm những làng liền kề cũng thế
Chưa một lần ghé thăm
Chưa một lần...
 
Giữa ngày rét giá mùa đông
Một mình xe đạp
Hình như giật mình
Hình như xấu hổ đỏ mặt
Gần năm mươi năm 
Thời của những thánh thần
Rút cục
Bỗng thấy mình xa lạ
Thấy mình vô tích sự
Thấy mình nhạt nhẽo...
 
Những con đường mù mịt lễnh loãng sương
Những xóm những làng ngái ngủ
Những cánh đồng đang đổi dạng hình hài
Dòng sông lạnh
Bờ bãi hun hút 
Những nghĩa địa hắt hiu
Một thời chưa xa nhức nhối quằn quại khổ đau
Cỏ rác mạng người
Oan khiên vùi chôn lớp lớp
Nơm nớp hãi hùng 
Vô tăm tích 
Đen ngòm quỷ kế mưu ma
Người đi biệt tăm không trở lại
Thời gian đen xóa nhòa...
 
Những con đường
Những xóm những làng liền kề thiêm thiếp ngủ
Khi ngẩn ngơ về già 
Ngày ngày đạp xe qua
Những buổi sáng mùa đông lạnh buốt
Cuộc hành hương một mình
Lắng nghe những thanh âm vọng về từ đất 
Từ những năm tháng chưa xa
Thời của thánh thần...
 
ĐẶNG TIẾN
(Thái Nguyên)

 
Hoàng Xuân Sơn
BIẾN KHÚC CỦA NGẬM NGÙI
 
chạy làng
có một chân thôi
chân đi cà nhắc
phía ngồi lây lan
trây trúa vũng nước bên đàng
tù hãm bộ nhớ
lan man
cuộc trình
,
một đời mình.  đời. lặng thinh
khiến xui lý sự
cùng đinh với người
chạy làng
tới một khúc nôi
sợi dây cột lại khúc người
giải                                        giao
 
,
 
ngậm ngùi
hai chữ thơ                        bay
món tóc che vụng
chơn mày lơ phơ
em qua một giấc không chờ
mà trong toan tính
cùng  ngơ ngác tìm
mình nằm ở khoảng lặng tim
hay lất phất
bụi
bờ im vắng nào
ngày. đời cũng có lúc cao
hứng đêm
vào giọt mắt
trào lệ khô
 
h o à n g x u â n s ơ n
30/9 -  6/10, 2020