“...Mổ trái tim.
Xem:
Không gì trong đó
Mở đôi bàn tay
Những thứ chẳng còn…”
[ LCG ]
Mưa rơi trong màn hình laptop,
tôi thèm nghe tiếng mưa. Đêm nay.
Mưa Cali hiếm
hoi, cứ như chẳng bao giờ muốn có.
Nhưng dù đã cố
gắng cách mấy, tôi vẫn không thể nhận ra cái rì rào ướt át, chút rét mướt của gió đêm qua
những giọt “mưa giả”,
” mưa máy móc”, “ mưa trong computer”.
Tôi mong, tôi
ước ao tìm cho ra cái sướt mướt của anh Nguyễn Đình Toàn, nỗi nhung
nhớ về những
đêm mưa Hà Nội, dù là đêm mưa nho nhỏ, mưa bão bùng, hay mưa dầm suốt hết cả
đêm thâu…
Có ai tìm ra “mưa” của những năm xưa Hà Nội trong một Saigon vừa
bước đến, một Saigon còn lạ xa? Saigon không ấp ủ những cơn mưa mơ màng tuổi mới
lớn, khi Anh Toàn bỏ Hà Nội ra đi.
Mưa Saigon sầm sập, chấp chới trong ánh sáng kinh đô. Mưa ào ào, mưa bạt mạng như tiếng reo vui giữa lòng thành phố với trăm ngàn ánh đèn rực rỡ, yêu kiều.
Mưa Saigon chỉ
đủ cho Nguyễn Đình Toàn, Thanh Tâm Tuyền, Cung Tiến, Mai Thảo xót xa, tiếc nhớ
thêm về những dấu yêu xưa, những kỷ niệm cũ thời sống với Hà Nội…
________
Nhưng Saigon
là của tôi, nơi sanh ra,
ngày mới lớn.
Saigon những
chiều thứ năm. Thoáng trong gió xa xăm có tiếng nói của Nguyễn Đình Toàn dặt
dìu, ấm áp như thơ. Âm vang nhẹ rơi trong chút mơ màng của nắng chiều sắp tắt.
Saigon thứ
năm, bàng bạc văn chương Nguyễn Đình Toàn với “Nhạc Chủ Đề”.
Nhạc như hương
thơm rải trong lòng thanh thoát. Chúng tôi, những cô học trò nhỏ, đã thả hồn mơ
theo mưa chiều, nắng sớm. Mắt nồng nàn đếm những chiếc lá vàng lao xao rơi rụng
trước sân trường.
Saigon mưa
vui, nắng hắt. Saigon líu lo.
Saigon. Chết.
Năm 1978, Khánh Vân, cô bạn rất đẹp của tôi ra Thanh Đa
ngồi than thở. Chúng tôi nói về những lửa than của đời sống khó khăn, bên những
bàng hoàng không tưởng, những biến động bất ngờ nhất của quê hương…
Có thêm chị Nguyễn Thị Thụy Vũ và anh Nguyễn Đình Toàn. Bữa cơm chiều với tô canh đổ thêm nhiều nước lã, đã vui hơn. Khánh Vân như góp thêm chút cười nói, chút rộn rã, xôn xao…
Cafe Thanh Đa, chúng tôi không thể bỏ sót dù trời đang
mưa. Chị Vũ, Khánh Vân và tôi đội nón lá. Anh Toàn và Nghiêu Đề đi với đầu tóc
ướt và luôn cả áo ướt.
Những ánh chớp sáng, với ầm ì sấm vang vọng, cũng không làm chúng tôi sợ hãi. Chị Thuỵ Vũ luôn bước những bước dài vội vã, làm anh Toàn phải réo theo:” Có phải Thuỵ Vũ sợ Tô Thùy Yên đang rượt sau lưng, đuổi bắt lại?…”. Chúng tôi cười đua cùng với tiếng mưa rơi và sấm trời vang động.
Khánh Vân có chút ước ao lạ lùng, xin được ngồi giữa trời
với Cafe ướt át. Khánh Vân muốn hai đứa tôi tìm lại chút…tuổi thơ. Thuở bé bỏng
có những nỗi buồn mông lung, khờ dại. Chúng tôi cứ buồn ngang xương, buồn một
cách khơi khơi tưởng như sắp chết... Những mơ màng vẩn vơ, cũng có khi chỉ vì
đã có một chiều thứ năm nào đó, lỡ nghe qua Đài phát thanh, có lời “xúi dại"
của Nguyễn Đình Toàn.
Lời thiết tha bay theo mưa gió và nắng ấm của Sàigòn “...Hỡi em yêu dấu".
Mọi người xếp bàn ghế ngồi hết ngoài trời, dù mưa làm run
lạnh.
Chị Vũ mượn guitar, nhưng chủ quán không bằng lòng vì sợ mưa làm hư hỏng. Tôi hát với mưa, tiếng mất tiếng còn bên gió lộng. Vân còn bầy đặt đốt điếu thuốc xin từ anh Nghiêu Đề. Thuốc không cháy, tôi hít hà mùi khét khét, nồng nồng khói của diêm …
“...Nếu một mai
Không còn ai đứng bên kia đời
Trông voi vói…”
[ Phạm Duy ]
Nỗi buồn suýt chút nữa đã rớt xuống trầm sâu, uẩn ức, nếu
không có tiếng thở dài vội vã của anh Toàn:” Trời ơi, thôi đi chứ, mưa ướt và lạnh
đến điên người. Hai bạn mà cứ đi tìm “tuổi thơ” cái kiểu này, thì đúng là hai bạn
đã giết chết, đã làm mất cha nó cái “tuổi già” …”
Nhưng tiếng hát vẫn nỉ non, vẫn ngậm ngùi cùng đêm tối.
“...Có hay chăng là
Mưa rơi vì chúng ta
Mưa rơi. Và còn rơi
…Mưa rơi bạc đầu ai…”
[Phạm Duy]
_____________
Mưa Hà Nội âm u, mưa Saigon bạc bẽo không màu, trắng xoá.
Cuối cùng tôi đành thoát khỏi quê hương, tìm tới San Diego, nơi có chút màu lam chiều thanh tịnh.
Nhưng chỉ sau 14 năm, Anh Nghiêu Đề bỏ hết mọi vui buồn,
bỏ luôn cả đời, ra đi.
Và rồi tôi cũng rời San Diego theo một nhân duyên mới. Tôi bỏ đi rất xa, tôi đi thật xa, và tôi đi xa lắm…
Anh Nguyễn Đình Toàn nhắn tôi về CA trước khi …quá muộn. Từ nơi xa xôi, biết về thăm rất khó, tôi hứa đại 6 tháng nữa. Anh rên rỉ :” Cái hẹn 6 tháng mới về lại CA, đã là cái hẹn lãng mạn nhất, với đầy đủ sự trễ tràng còn cộng thêm luôn cả lời thất hứa …”.
Nhưng có gì đâu, 5 năm rồi. Và tôi đã nhiều lần ghé thăm Anh.
California
khi trở lại, tôi đã chẳng “Lạc lối tìm”. Vẫn những bảng đường quen xưa, ngõ cũ,
nơi có Chị Thu Hồng và Anh ấm áp đợi chờ mỗi lần tôi hẹn ghé thăm
Vẫn căn nhà xưa, với những hoa cúc rực rỡ
vàng trong sân nắng.
Anh và tôi vẫn cười vang sau những lần Anh buông lời đanh
đá, có khi còn nhuốm thêm chút khắc nghiệt với đời. Anh nói xéo, nói thẳng,
ghét khơi khơi… Anh bất mãn kinh niên với hết cả loài người và tất cả mọi điều
trên thế giới. Mắng mỏ đời mà vô cùng sâu sắc, mỉa mai hết cả và thiên hạ nhưng lại
vô cùng dí dỏm, có duyên…
Những câu chuyện chỉ có Nghiêu Đề, Duy Trác, Nguyễn Đình Toàn, Thuỵ Vũ mới thấm thía, mới cay đắng đủ để cùng nhau cười tung cười toé, cười thú vị trong suốt hết cả những năm dài.
—--------------------
Tôi viết như
phục sinh lại chút hình bóng của người đã ra đi, những Nghiêu Đề, Trần Quang Lộc,
Nguyễn Đức Sơn, Trần Tuấn Kiệt, Bùi Giáng, Văn Cao, Trương Đình Quế, Ngọc Dũng,
Đinh Cường.
Viết cả cho những
người còn đang thở. Dù thở dốc, thở hơi dài, có khi chỉ còn thở vài hơi rất ngắn:
Ngô Thế Vinh, Nguyễn Thị Thuỵ Vũ, Khánh
Trường, Duy Trác, Phạm Thiên Thư.
Saigon của
tôi, mờ mờ những kỷ niệm đang dần xa, đang vật vờ chìm khuất.
Nhưng Saigon vẫn giữ lại hết những chập chờn, những lung linh sáng của rất nhiều gương mặt bàng bạc như cổ tích, những năm xưa…
Duy nhất Anh
Nguyễn Đình Toàn, tôi viết gửi Anh trong phút cuối của đời. Khi mà không ai còn
đoán ra, không ai còn kịp thấy, đâu là ranh giới của một chấm hết nghiệt ngã và tối tăm:
Phút Lâm
Chung.
Phút lãng đãng, phút mập mờ giữa ra đi và ở lại.
—------------------------
Cali không mưa
nhiều như tôi hằng mong đợi. Nhưng đêm nay San Diego mưa, mưa nỉ non, mưa thầm
thì, mưa to nhỏ.
Mưa mang theo những não nùng, những giá lạnh của khói hương xưa.
Tôi đang tìm lại
giùm Anh những ướt át hắt hiu, chút âm u buồn, lặng câm và ảm đạm.
Giữ lại hết cả
những lo âu, những sợ hãi đầy hoài nghi về nỗi chết.
Tôi buông lời réo gọi những cơn mưa trút nước, mưa như điên, mưa bạt mạng của Saigon.
Nhưng tôi giữ lại giùm Anh chút mưa gió lê thê, mang mang cái giá rét âm u đầy thơ mộng của những đêm mưa phùn ngày xa xưa. Hà Nội.
.”...Mong cho người tìm về nơi sẽ đến
Ta chia tay ta chia lời vĩnh biệt”
[Nhạc NĐT]
Lê Chiều Giang