NGƯỜI ĐÀN ÔNG BẤT NGỜ GẶP BÊN ĐƯỜNG
Chắc cũng chạc tuổi tôi
Người cùng thế hệ
Dáng hình và gương mặt
Cả áo quần hình như cũng thế
Có thể chỉ khác quê quán làng xã...
Nhưng không
Người Việt cả thôi
Cùng sinh ra trên mảnh đất này
Dưới vòm trời này
Vòm trời số phận
Chinh chiến bần hàn triền miên
Ồn ào xô bồ và đắm chìm
Những mộng ước không thành
Những dự định dang dở
Những gập ghềnh trắc trở
Những thắng thua cay nghiệt kiếp người
Những nhớ tiếc về một thời xưa cũ
Những hi vọng tỏ mờ vĩnh viễn lùi xa
Lạc loài xứ sở quê nhà...
Bất ngờ người đàn ông tôi gặp bên đường
Và biết
Từng là lính chiến biên cương
Từng đối mặt với cái chết chân đèo Khau Chỉa
Từng kinh hoàng khi thu dọn chiến trường
Thịt xương người lẫn trong cỏ rác
Cá dưới suối không dám ăn
Đêm đêm nghe u u ma khóc
Những đêm trăng mùa đông lạnh buốt
Người đàn ông từng đối mặt với cái chết
Trở về
Nặng nhọc đêm dài
Những giấc mơ đen
Thịt xương người lẫn cùng cỏ rác
U u tiếng ma khóc
Rờn rợn suối
Rờn rợn cá
Rờn rợn những khe đá
Rờn rợn cây...
Những đêm dài nặng nhọc
Một mình anh biết
Khó sẻ chia
Nặng nhọc tháng ngày...
Người đàn ông bất ngờ gặp bên đường
Chiều nay
Đồng đội cũ...
Đọc tiếp...
HOÀNG HÔN
[Tự nhiên nhớ một cổ tích Japan...]
Tìm về núi vắng tìm bóng rớt
U trầm hoàng hôn. U trầm ta
Nhạt mây. Nhạt rừng. Nhạt khe nước
Bóng rớt ngập ngừng. Cố hương xa.
Cuối thu. Sương lạnh. Đêm tịch lặng
Trường dạ. Nhìn bóng đổ trên tường
Chìm đi. Chìm đi. Từng kí ức
Dâu bể bao lần. Mấy tang thương.
Xưa. Lí Bạch vườn hoa độc ẩm
Xưa. Đào Tiềm vườn cũ trở về
Ngàn năm chuyện cũ ai nhắc lại
Thôi tàn đi cho bớt tái tê.
Thảnh thơi ta lạc trong núi vắng
Lẫn vào đá núi, vào cây rừng
Lối trở về mong quên quên mãi
Ta hòa vào thăm thẳm, mông mênhi.
Sườn non. Cây thông. Cao ngạo quá
Có chi mà thách thức nhân gian
Vãng sanh ta đến rồi ta mất
Núi vắng muôn năm mãi mãi còn.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÁN VÉ SỐ BÊN ĐƯỜNG
Người đàn ông bán vé số bên đường
Ngồi đây
Tháng ba mươi ngày
Nắng mưa xuân hạ thu đông
Những người mê vận đỏ đen may rủi ghé vào
Người bán vé số bên đường
Cụt một tay…
Ngày nào tôi cũng đi qua
Chợ búa, đi bộ, đạp xe…nhì nhằng
Tháng ba mươi ngày
Mưa nắng xuân hạ thu đông…
Ngay từ bé tôi đã không mê trò may rủi
Đỏ đen vé số dửng dưng
Nhưng người đàn ông một bên tay bị cụt
Thì không…
Đành ghé vào mua vài tấm
Và kiếm cớ làm quen
Chỉ nghe tên và vài câu tôi biết
Anh chạc tuổi tôi
Những người sinh vào thập kỉ sáu mươi
Tên nghe như khẩu hiệu(!) một thời
Những người sinh vào thập kỉ sáu mươi
Dường như có mã ngôn từ không trộn lẫn
Những người đàn ông sinh vào thập kỉ sáu mươi
Người đàn ông bán vé số bên đường
Cựu binh giải ngũ
Trên ngực có đeo huy hiệu thương binh
Anh bị thương trong trận đánh nào?
Biên giới trập trùng núi
Biên giới hoang vu rừng
Biên giới tàn khốc một thủa…
Anh bật cười hồn nhiên
Đứng dậy đập vai tôi
Này ông bạn rơi xuống từ sao hỏa
Đánh đấm gì đâu. Và kể
Đi bắt tắc kè núi đá, ngã. Thế thôi…
Thời ấy, cái thời kinh hoàng ấy
Lính đói rạc đói dài
Đầu gối phải bò đành phải thế
Tên mĩ miều là làm – kinh – tế
Nấu rượu, bắt tắc kè và trồng thuốc lá
Nhì nhằng nhiệm vụ. Nhì nhằng
À ra thế !
Hồi ấy đói dài đói rạc
Tôi làm lính văn phòng
Ngày ngày viết
Báo cáo báo cầy thơ phú nhung nhăng
Không biết nấu rượu, bắt tắc kè và trồng thuốc lá…
Người đồng đội cũ thản nhiên kể
Bắt tắc kè núi đá…cũng là nhiệm vụ
Ngã dập tay
Phải cắt
Thương binh…
Đơn giản thế thôi
Không có hào quang rực rỡ trên đầu
Không mất mạng là may
Giọng anh bình thản…
Người đàn ông bán vé số bên đường
Tháng ba mươi ngày
Mưa nắng xuân hạ thu đông.
TÀU ĐÊM...
[Tặng Lê Hoàng Tuấn Kiệt và để nhớ một thời sinh viên...
]
Những chuyến tàu đi trong đêm tối
Tối đất. Tối trời. Sầu muôn nỗi
Tiếng kim loại va đập rợn người
Leo lét đèn. Âm thầm. Buồn tủi...
Cái thủa tàu đêm. Ta đi học
Xa nhà vừa đúng một trăm cây
Mỗi năm đi về dăm bảy lượt
Đêm và đêm không có tàu ngày.
Vật vờ sân ga. Chờ tàu đến
Ngột ngạt kinh người. Đợi tàu đi
Bụng lép kẹp. Cầm hơn khúc sắn
Bò trong đêm. Tàu chạy như rùa.
Trong toa xe. Không
một hàng ghế
Người. Lợn. Gà. Rau.
Sắn. Củi. Than
Tất tật trên sàn. Nhơ
nhớp bẩn
Chuyến tàu đêm. Tận
độ bần hàn.
In trong não tủy cái
thời ấy
Ta lỡ cuộc tình.
Chuyện không đâu
Nơi ga xép...Nàng giơ
chân đạp
Một lão bà cố bước
lên tàu.
Ta rùng mình. Thấy
tim lạnh ngắt
Ôi! Nàng thơ! Sao mọc
vuốt nanh
Cùng khốn! Trời ơi!
Trong giây lát
Mối tình đầu. Đã mất.
Mất nhanh.
Tàu đêm. Không phép
màu cổ tích
Những nhà ga. Nhàm tẻ
văn xuôi
Tàu đến. Tàu đi. Đêm.
Hun hút
Ta thèm sao! Tia nắng ban mai.
Năm tháng dần xa. Bồn chồn nhớ
Chuyến tàu đêm. Một quãng đời người
Bi hài. Thật bi hài...Một thủa
Khảm khắc lòng ta. Tàu! Tàu ơi!
Bất chợt sáng nay. Qua ga cũ
Bơ vơ. Hiu quạnh. Không một ai
Đường vẫn dài. Nhìn xa hun hút
Tàu ngưng không chạy...Đã lâu rồi.
(PHẢN) TỰ HÁT...
[Tự tình của người đàn ông ngoại lục tuần...]
1.
Chẳng dại gì ta ước
Trở lại thủa ngày xưa
Bo bo và sắn luộc
Cơm trắng là ...niềm mơ.
Mua vé...về tuổi thơ
Ai ai thì cứ việc
Phần tôi xin chừa ra
Bởi vì tôi không ước.
Tuổi thơ...Nghĩ mà sợ
Đói rét, thì đã đành
Dù xa vời thủa ấy
Nghĩ lại vẫn thất kinh.
Nhưng đâu chỉ là đói
Mà hơn cả đói cơ
Giấc mơ bị đánh tráo
Những mù xa bến bờ.
2.
Dở hơi mà lại ước
Trái tim trở thành vàng!
Tuổi già cũng chỉ cần
Tim đập không loạn nhịp
Cũng đừng kiêu hãnh quá!
Của cải bị xem thường
Về già mà kiết xác
Rồi giở giọng ẩm ương!
Nào linh hồn mới quý!
Chỉ là linh hồn thôi!
Còn xác thân! Khinh bỉ!
Kiểu Trương Ba - dở người.
Giông bão khi xế bóng
Thân xác nó hành ta
Linh hồn chạy mất dép
Niềm vui còn...vỡ òa?
3.
Ước được làm...mặt trời?
Thế thì sẽ sống mãi!
Nghĩ. Mà ghê cả người
Thế! Khác chi hàng bãi?
Thì trở về đúng nghĩa
Phận người cõi nhân gian
Già. Thì đừng xí xớn
Đừng có mà ương gàn
Ngoại lục tuần. Nếu sống
Là phần lãi trời cho.
Thu vào trong tịch lặng
Đừng gào thét tri hô!
Trầm lặng. Rất nên thế
Đừng khoe mẽ, đú tren
Đừng hám hố của lạ
Đừng hão huyền mơ tiên!
Nhân sinh đã thoáng chốc
Ai cũng vầy vậy thôi
Luân hồi. Sướng và khổ
Hết đầy sẽ lại vơi.
4.
Mỗi ban mai thức dậy
Ồ! Ta vẫn là...người
Vẫn còn chân để bước
Như thế là còn vui.
Vẫn còn răng để đánh
Vẫn thích rửa mặt mày
Chén trà! Ồ vẫn nóng
Ta ủ trong lòng tay.
Kìa tiếng chim trong
vắt
Rau. Kìa đã nhú mầm
Hoa đậu he hé nở
Xanh mướt vài khóm
hành.
"Màu thời gian" (•). Thơ ai?
Mang mang làn gió biếc
Ngân vọng thẳm lòng ta
Đến bao giờ sẽ hết?
(•) Thơ Đoàn Phú Tứ