Nguyễn Thụy Đan
đối-ca chờ sáng
có khi ngỡ dòng đời ngưng-trệ
giữa truyện xưa bố kể lần hồi
những trang cổ-tích rã rời
dư-âm sáng láng gầm trời trần-ai.
đêm là của ma trơi dĩ-vãng
nỗi bất-an thấp thoáng về hôm
hoa phiền-muộn lặng lẽ đơm
hứng mùa cô-độc trắng trơn tháng ngày.
làm sao níu bàn tay khơi diễn
những bóng ma hiển-hiện riêng tôi
tiêu-điều miệng lưỡi con người
bi-ca tôi hát bằng lời gió khuya.
tôi tìm mãi những tia sự thật
lẫn sáo-ngôn tươm tất hư-không
đôi khi. đồng vọng mông-lung
giọng ai cách-tuyệt trùng-trùng bụi tro.
vãn-ca của những vì sao
những đêm thẳm. vời trông ngân-hán
ngậm ngùi từng hữu-hạn trêu ngươi.
điêu-tàn vang bóng cõi lời
nghe trời thường-tại. nghe tôi hão huyền.
tôi vẫn thấy giữa miền dương-thế
nỗi kinh-hoàng. khôn kể nguồn cơn.
loay hoay chữ nghĩa neo đơn.
sao trời mờ tỏ. mộng rờn tang-thương.
những đêm thẳm. lặng dường băng giá.
tôi hằng nghe buồn bã bên tai.
vãn-ca tự thủa phôi-thai.
đêm hè thầm thĩ ru hời thiên-thu.