CON ĐƯỜNG VỀ CÕI VÔ BIÊN
Thơ Lê Văn Trung
1*
Chiều tôi gom chiếc lá vàng
Buồn tôi đốt lửa vừa tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa mù
Hình như có tiếng mùa thu vọng về
2*
Khói tàn theo gió lên mây
Tro tàn còn với bóng ngày đời tôi
Tôi về theo bóng chiều trôi
Chút tàn tro ấy là lời trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng hình hài
Câu kinh vô tự đã đầy nỗi đau.
3*
Chiều tôi gom lá tình sầu
Chưa vàng ân ái đã nhàu câu thơ
Em từ vô lượng nguyên sơ
Còn nguyên một đóa quỳnh vừa ngát hương
4*
Không đành cạn chén quỳnh tương
Mà nghe máu chảy loạn cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Chừng nghe lửa cháy từng câu thơ buồn
5*
Xưa người là một dòng sông
Tôi bèo bọt giữa bềnh bồng ngược xuôi
Tóc người chưa rẽ đường ngôi
Mắt người chưa nhuộm một màu vàng thu
Tóc người rối cả cơn mơ
Đóa quỳnh hoa đã sững sờ ! Quỳnh hoa
!
6*
Rồi một hôm , giọt lệ nhòa
Câu thơ còn đọng trên tà áo xưa
Tôi về mơ tiếp cơn mơ
Người về nở một nụ hoa diệu kỳ
Lá vàng thu vẫn còn bay
Rượu trùng lai vẫn còn say tương phùng
7*
Hỏi người còn nhớ hay không
Lòng tôi là một dòng sông giang hồ
Chảy hoài theo những cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Sá gì đâu cõi ngàn trùng thiên thu
8*
Xin đừng hỏi : Ta về đâu ?
Hư vô là dặm trắng màu phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay không !
Vô biên là bụi sương hồng mông mênh
Xin đừng hỏi : Tuổi cùng tên !
Chìm trong nỗi nhớ niềm quên xa mù
Còn nhau vạn cõi đời sau
Tay cầm giọt lệ nguyên màu tình xanh.
9*
Con đường dẫn đến vô biên
Là con đường của chuyện tình nhân gian
Là con đường tôi- và- em
Tình tôi là những gập ghềnh đời thơ
10.
Con đường dẫn đến hư vô
Là con đường của giấc mơ nhiệm mầu
Con đường dẫn đến nghìn sau
Hồn tôi là vạn nhịp cầu em qua
11.
Ôi con- đường- cõi- người- ta
Đi là trở lại quê nhà cố hương
12.
Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô thường tử sinh
Ôi con đường của vô biên
Dẫn về vô cực tận miền hoang vu
Mai sau tìm lại đời nhau
Thấy trăng thiên cổ vẫn màu cổ kim
Đường về đâu? Cõi- Lãng- Quên
Ngàn năm tôi mãi đi tìm ngàn năm.
12 bis
Đường- Về! Ôi quá xa xăm
Chốn- Về! Ôi một chỗ nằm bụi tro
Tay cầm chiếc lá vàng phai
Đã nghe sợi khói bay ngoài vô biên
LÊ VĂN TRUNG
TRIỆU PHÚ
Thơ Lê Ký Thương
Tôi tích lũy nỗi buồn nhiều hơn niềm
vui
Bây giờ yêu em để thêm giàu có
Thế giới này mai sau không còn ai đau
khổ
Tôi sẽ trở thành triệu phú của tình
yêu.
LÊ KÝ THƯƠNG
TÌNH HOÀI
Thơ Trần Yên Hòa
Nhỏ dấu yêu, xa em, nhiều năm
Ta bơ vơ, nhớ chỗ em nằm
Mưa rơi ướt phố, như em khóc
Của những ngày xưa, ngày xa xăm
Em nhỏ bé, trong tôi ám ảnh
Tuổi hồng hoang, nghi ngại kiếp người
Tôi cúi xuống, lặng nhìn dâu bể
Em chạy hoài, theo dấu chân xuôi
Em đi đâu? em về đâu? hỡi!
Mùi thịt, da, xương, vẫn còn nồng
Bao năm, cơn mộng qua, hiền, dữ?
Tảng đá đầu non, nghiêng ngó trông
Giấc ngủ muộn, vàng hoa giáp hạt
Thuyền neo, về trên bến, chiều hôm
Tôi gọi khánh, tôi gọi hường, mê sảng.
Cùng là mùi tình ái, thơm hương
Đêm khuya khoắt, giật giờ ảo ảnh
Em đầu non, em
cuối bãi, chia lìa
Bia đá dựng, đá
mòn, khắc khoải
Giấc mộng tàn, hơi
ấm, về khuya
Em nhỏ nhắn, em
ngây thơ, ơ khánh
Em bơ vơ, lưu lạc,
ơ hường
Cơn đau cũ, nước
tràn, hơi lạnh
Tôi kêu hoài, thãm thiết, trong sương
Tôi kêu mãi, em, hoài, điên dại
Em trong ta, có phải, khánh hay hường?
TRẦN YÊN HÒA