2704. Thơ PHAN TẤN HẢI Em không thấy tên em giữa những dòng chữ
anh
ghi xuống giấy
những
lời từ tháng ngày
như
đã quên
thấy
lại giữa những
chữ ẩn
mật
khuôn
mặt em mơ hồ hiện lên
buốt
giá hồn anh nửa đêm
anh
đưa vào thơ
những
dấu chân tuyết
em một
thời thật xa để lại
hơi
lạnh còn nghiêng trên nét mực
anh
run rẩy đọc
nhìn
thấy em bước
giữa
những chữ trên giấy
anh
ghi lại vào chữ
những
trí nhớ
từ một
thời xa thật xa
nghe
giữa những sợi khói mờ nhạt
vọng
lời em rất buồn
có
phải chúng ta đã vụng về mất nhau
em sẽ
đọc thấy
mùi
hương ẩn trong chữ của anh
mùi
hương từ trời
một
thời em đã
mang
vào đời anh
một
ngày mưa tuyết
ngày
chúng ta tựa vào nhau
đỡ
cho nhau từng bước chân
nhiều
lần chúng ta trượt
qua
những hè phố đóng băng
nơi
tiếng em cười rơi xuống
và rồi
bay lên
thành
hoa tuyết khắp trời
và từ
đó
phủ
mát tháng ngày của anh
rồi
sẽ có một ngày em đọc
và
thấy giữa những dòng thơ
anh
chép đêm nay
và sẽ
nhận ra giữa những câu
quá
nhiều những chữ không còn vần điệu
là
những ngày còn lại của đời anh
là
những ngày và đêm
đã bị
xô lệch và mã hoá bằng tên em
nơi
một thời thật xưa
nơi
đó
em
đã bước vào hồn anh
và rồi
bỏ đi
để lại
những lối trận đồ.