Phế
tích của ảo ảnh [1]
Rêu phong mái ngói ngày tôi
trở lại
đốm chiều lập lòe ánh mắt
sâu ký ức mù đồng cỏ nương ngô
âm vang châu thổ
nghe như tiếng thở dài từ nghìn năm
bồi hồi dòng sông cạn.
Sau những bước dài cuộc viễn
du
chặng cuối là điểm khởi đầu
nhức nhối những bào ảnh
bóng tối thê lương
ban mai hừng rỡ như mang dấu ấn tội đồ
phát vãng từ thần kỳ huyền sử.
Tôi lắng nghe một tiếng nói
cổ xưa
nỉ non bờ giậu ao chuôm duềnh dọc
hay róc rách con trổ vắt ngang.
Tôi cũng thử dầm mình trong
hồn nhiên
bông núi bay về lả tả mái hiên nhà
đêm thư trang say sưa cồn tịch
hay ngất ngưởng đi giữa rừng sao.
Nhưng tôi biết đấy chỉ là ảo
ảnh
một trận mưa chẳng thể xóa nhòa ký ức
chẳng thể rũ bỏ quá khứ
như ném vào bãi phế thải
một món đồ hư hỏng dư thừa.
Thậm chí tôi đánh mất cả ảo ảnh
như buổi chiều hôm hôn ám này
không nhớ bình minh
làm sao tôi hiểu được hoàng hôn
dù lịch sử trở về từ vĩnh cửu.
Khi dòng sông cất tiếng hát
tôi bỏ chạy
bên tai tôi trận bão lá tràn về
đuổi bắt trên một trận đồ khốc liệt
như thứ ngôn ngữ chiến tranh
đóng đinh vào tận thế.
Phía bên kia bờ vực
một đàn chim nhạn bay
đánh lừa tri giác kẻ bội giáo đáng thương.
Ký ức tôi đang rạn vữa
còn lại chỉ là sự lãng quên
dò dẫm bước đường về
trên muôn trùng bến lạ
canh cánh một tín điều mệt mỏi khôn kham.
Chỉ còn sự cô độc
ôi tôi yêu nó xiết bao
vang váng một linh hồn hôn muội
chờ đợi lúc mặt trời ngủ yên.
Nhưng tôi là kẻ bạc tình
ngày mai tôi lại ra đi.
Nơi tôi đứng chiều nay
những mái nhà nâu
những chiếc cầu lung linh bóng nước
sẽ tan biến cả và còn lại
chỉ là phế tích của ảo ảnh – rớt rơi.
Phế
tích của ảo ảnh [4]
Tôi nhìn thấy gì trong đôi mắt
lá răm
ở nơi có ánh chiều tháng Chạp
và những quả ổi mơn mởn xanh
rầu rầu liếp mía
con giẻ cùi phụ họa
lời ru mái nhà nâu hiu hắt à ơi.
Miệng lúng liếng giọng luyến
láy
những điều tôi không hiểu
chẳng sao cô gái ạ
tôi vốn là kẻ lạ
khát vọng hoài thai
trên những rui mè
ngôi nhà huyền sử
thất lạc trong chuyến đi tìm
quá khứ vong thân.
Bóng ma quá khứ không làm cô
sợ hãi
miểng bom cắm trên hương thờ
trở thành linh thiêng
vẫn nhịp nhàng
như
điệu chày ba thuở ấy
ngây tạnh một đêm mưa
nước trổ đòng đòng.
Gió tây bắc hốt hoảng bữa
cơm chiều đạm bạc
như kẻ dại khờ tìm ánh lửa khoan dung
làn tóc rối che giấu
niềm cảm thông vội vã
rồi vụng trộm khép lại
ước vọng thuở đầu đời.
Tôi nghe thớ gỗ rung niềm
đau của núi
ứa từng giọt lệ từ kẽ nứt ban sơ
dòng máu đỏ khôn ngăn triền cát lở
hạn trăm năm sao chưa hẹn được một lần.
Con nước chảy hoài bờ biên
tái
một thoáng xanh về trong lệ xanh
tan đi giữa cõi mù sương ấy
hoa lê một nụ điểm trên cành.
Thư hương để lại lầm vạt bụi
khấn thầm trên những nẻo chim di
khói chưa tan mộ phần phiếm bạc
mà sao nấm cỏ đã xanh rì.
Một mai trở lại với cồn
sương
dùng dằng dăm bước ngẫm đoạn trường
phân vân nước chảy hồn nẻo ý
một nhánh phù dung cũng đủ thương.
Đến hạn tôi về trong mây
thôn
trống chiêng không gọi đã khua dồn
đếm đi đếm lại chừng năm tháng
điểm tóc tro phai mặt mạc hồn.
Những
phiến lá từ tâm
1.
Những phiến lá từ tâm dưới bầu trời độ lượng
rưng
rưng vũng nắng – ấm mặt tường gạch nâu
hanh
hao sân tu viện im nghe tiếng gót giày va khẽ
như nhịp
điệu một khúc nhạc thanh xuân.
Chưa hết
những điều muốn nói
nhưng ngôn từ sao thừa thãi
lạ
sự lặng im của lá canh cánh
một âm vang.
Mùa lá nhú mầm xanh vời vợi
lập
loè đầu ngọn cỏ ánh biếc xuân sơn
một chú sóc vụt hiện ra
giương đôi mắt trong veo
thăm dò
khiến tôi chợt nhớ
Tôi vừa chia tay một linh hồn
tôi vừa gieo vào một đôi mắt
tôi vừa ôm ấp một mái đầu
tôi vừa giẵm nát một con sâu
tôi vừa dụi mắt giấc mơ nào
Lẽo đẽo thời gian như khúc
kinh chiều thoi thóp
tất cả đi về dửng dưng chẳng
có gì khác lạ
những phiến lá từ tâm
dưới bầu trời độ lượng.
2.
Tung tỏa bụi phấn hoa tình cờ
vòng luân chướng bất diệt –
điều kỳ diệu đơn sơ như số
phận đìu hiu.
Ngày nắng xóa dồng dềnh bờ bụi
tôi ngước nhìn trời xanh
những cánh chim tao tác
chiếc cầu bạc lung linh
góc trời ẩn nhẫn nỗi thương
nhớ lạnh căm.
Hạn tôi về con đường dốc mỏi
vẫn chưa giữ hẹn được một lần
sông dòng một chảy xuôi
bỏ tôi mỗi lúc mỗi xa thêm lờ
lững.
3.
Sân tu viện nỗi hoang lạnh nổi
gai
tôi nghe ngóng mãi từ thiên
thu
những ước hẹn thưa dần
ngày mai bầu trời vẫn thế
dẫu tôi chẳng bao giờ trở lại.
Tiếng gõ của định mệnh thực
ghê gớm
mỗi lúc mỗi nhanh thêm
tôi nào biết sẽ về đâu khi
mặt đất thâm đen
mặt biển thâm đen
mặt trời thâm đen
mặt người thâm đen
mặt định mệnh thâm đen
giao ước biển lận trong trò
cười nhạo nhiếu.
Phiên bản của ngày mai
hình như tôi mang sẵn số phận
kẻ tội đồ
chờ phát vãng hoá thân một số
kiếp.
4.
Tôi chờ đợi gì khi chuyến
tàu đã ra đi
trở lại bến bờ nào khi chẳng
đâu là chỗ ẩn
buổi chiều sân tu viện
ơi những phiến lá từ tâm
dưới bầu trời độ lượng.
Bởi
tôi không thể dừng lại nơi đây
Bởi tôi không thể dừng lại
nơi đây
để đợi
chờ Thượng đế
như
ba lão già ngớ ngẩn ấy.
Nên tôi muốn nắm tay em
bước
qua những thân gỗ mục
đi về
hướng mặt trời.
Từ bỏ những con người thế
gian
từ bỏ
công viên với những giọt
sương
mai ướt lạnh
từ bỏ con phố có bầy sẻ ngủ yên.
Để về đây viếng lại
ngôi
cổ mộ u hiển điêu linh
nơi
người sống và người chết
cùng
nắm tay nhau ca hát.
Áo đêm em khoác lên làn sa mỏng
trăng
sao dạo chơi bên
dòng
sông nước xuôi trầm tích.
Tôi không thể đợi chờ cái chết
bởi
tôi phải đưa em về chốn đó
nơi
ngôi nhà không mái
nằm ủ
kín rừng mai.
Mặt đất đùn lên thành gò đống
bao
thế hệ rồi mà như
giấc
mộng mới đêm qua.
Em phải theo tôi về chốn đó
ấm mặt
ấm trần gian
dù
trong quan tài
côn
trùng đang nỉ non than thở.
Đợi chờ gì
khoảnh
khắc ấy
sẽ
không
bao
giờ trở lại.
Hãy phó thác linh hồn
vào
những đốm lửa vô âm
để
biết mình vẫn sống.
Nghìn thu từ độ
1.
Giật
mình tiếng khánh nhẹ khua
ngẩn
ngơ chiếc lá chuyển mùa bay sang
duềnh
quyên bóng động hai hàng
nghìn
thu từ độ vẫn bàng hoàng trôi.
2.
Nghe
trong cô quạnh tiếng mưa
rơi
thầm vào những bến bờ mù tăm
rừng
xưa lỡ hẹn trăm năm
ngoảnh
trông mộ chí chỗ nằm mộng dư.
3.
Chỗ
sâu có vũng nước xanh
hai
đầu khuya trắng vin cành trộm xem
từ
khi nhặt được bóng em
tôi
đêm áo trắng dưới rèm ngủ quên.
4.
Trông
ra bờ bụi cồn sương
từ
trong cô tịch cuối đường vô âm
đòng
đòng một dải mưa dầm
đau
đau vạt cỏ âm thầm nước non.
5.
Trăng
ma mộ khép ơ hờ
biển
xanh đi biệt biết giờ nơi nao
từ
đây cất một tiếng chào
vọng
về cõi ấy buốt vào nghìn thu.