(Năm ấy tôi lên Đền Thượng – Tp Lao Cai lễ Đức Thánh
Trần lại bâng khuâng nhớ Trần Thủ Độ…Nay ghi lại)
Vô số người khen ông
Một tay làm nên nghiệp lớn
Lừng lẫy Đông A
Chói ngời sử sách…
Vô số người chê ông
Tận cùng tàn bạo
Tận cùng bất nhân
Tạo Ác Nghiệp ngàn năm…
Tôi tin, ở thế giới bên kia
Ông không nghe thấy gì
Tất cả đều đã an bài. Tất cả…
Thây kệ hậu sinh đua nhau phán xét
Đua nhau tranh khôn khoe tài
Thây kệ lũ người bụng chứa vài bồ chữ
Thây kệ thói đời như ông từng thây kệ…
Giá như Lý Huệ Tông là người tử tế
Chắc không đến nỗi nào…
Giá như Lý Huệ Tông tỉnh ngộ
Chùa Chân Giáo nương mình
Nhất tâm niệm Phật. Nhất tâm…
Giá như đám ngu trung không ngày đêm ỏn thót
Giá như đám ngu trung bớt tham vọng cuồng ngông
Ồ!
Giá như, giá như, giá như
Không thể có giá như
Tận diệt hoàng thân quốc thích Lý triều
Thảm khốc
Thần linh u buồn
Tối sầm Trời Đất
Nông nỗi vì đâu?
Vì đâu nông nỗi?
Lý Huệ Tông không dễ trả lời
Tôn thất Lý triều không dễ trả lời…
Hậu thế không ai quên công nghiệp Lý triều
Hậu thế không ai quên tài kinh bang Trần Thủ Độ
Hậu thế luận bàn
Bảy người mười ý râm ran…
Có ai nghe Lý Huệ Tông sám hối?
Có ai nghe Trần Thủ Độ kể công?
Bao nhiêu nước chảy qua cầu
Bao nhiêu mây bay trên đầu
Câu hỏi lửng lơ ngàn năm vẫn thế
Nào ai cần sám hối?
CHÂN DUNG MỘT CON NGƯỜI
(Nhân mừng Đại thọ Nhà văn Nguyên Ngọc)
-------
Một ngoại lệ kì khôi giữa những sáng chói vinh quan
quen nhàm tẻ nhạt
Một ngoại lệ kì khôi không chịu khuất mình
Cứ ngẩng cao đầu
Cứ mở miệng
Sách cứ in đều đều
Viết và viết
Và trò chuyện
Một vài người nghe trong số nghìn nghìn
Không thấy uổng công không hề luyến tiếc
Chuyện trăm năm luôn phải dở ra bàn…
Một ngoại lệ kì khôi giữa chốn nhân gian
Chỉ có bút mực, chỉ có ngôn từ. Chỉ có…
Ra Bắc vào Nam, miền Trung, Tây Nguyên
Nắng và gió
Biển và trời xanh
Mưa sầm sập và triền miên khô khát
Những người hay cãi Đất Quảng Nam…
Hình như ông sinh ra để cho nhiều người…ghét!
Không thể sống chung với kẻ giả hình
Giả vờ yêu giả vờ ghét
Giả vờ văn hóa giả vờ văn minh
Giả vờ thơ giả vờ tiểu thuyết
Giả vờ thi ca
Giả vờ lệ đổ rưng rưng…
Không chịu sống chung nhưng quyết không ẩn dật
Không thở than ngậm ngùi đắng cay thân phận
Không ủ ê cúi đầu trằn trọc đêm khuya
Ông trở về
Với Đất và Người Ngũ Quảng
Nghĩ suy và lên tiếng
Lên tiếng và thực hành
Canh tân đất nước không thể ăn đong. Không thể…
Những tai bay vạ gió
Những ngậm máu phun người
Những khó dễ quắt quay
Những hằn học mĩ miều mượn gió rung cây
Những ngấm ngầm mưu hèn kế bẩn
Với ông hình như gió thoảng ngoài tai….
Ngọc có vấy bùn vẫn không thành cát
Kim cương bất hoại
NGÓ NGHIÊNG TƯ GIA MỘT NHÀ VĂN HÓA HỌC…
Tôi là khách mời…
Ngôi biệt thự hình như theo thời tạm gọi là…biệt phủ
Từ cổng trở vào
Ồ choáng lộn làm sao
Đến nôn nao
Kiến trúc tân cổ điển hao hao
Những tấm ảnh chụp ở Thụy Sĩ núi cao hoặc ven Địa
Trung Hải sóng trắng ồn ào
Kì hoa dị thảo sắp đặt hoa viên thật có nghề
Nội thất đặt bày toàn những vân vân và mây mây
Nhập khẩu từ Phương Tây
Nạm ngọc mạ vàng dát bạc lung linh lấp lánh như bầu trời
sao hạ giới
Chiếc bàn ăn kiểu Luy 14 đồ ăn cực kì sang chảnh
Một tủ sách đồ sộ
Từng cuốn bọc da chữ mạ vàng lấp lánh
Gọi chung là sang chảnh…
Ông say đắm trong cao sang quý tộc
Ông say đắm mơ màng
Mơ màng đắm say. Ông…
Tôi từng nghe ông nói chuyện, giảng bài
Mắt hình như rưng rưng khi đọc thơ thần đồng thần đất
“Mái tranh ơi hỡi mái tranh
Ngấm bao nhiêu nắng mà thành quê hương..”
Ông ngợi ca những cà muối rau muống luộc và tương
Ông ngẹn ngào khi nói về chum về vại về rượu nút lá
chuối
Ông hùng hồn kêu gọi hãy trở về nơi gốc nơi nguồn
Tắm ao gội đầu nước lá bòng lá bưởi
Ôi chao!
Ngó nghiêng nhà ông
Tôi bật cười và xuýt hát nghêu ngao
Bịp bợm là ai bịp bợm là ta,
Sống kiểu tây mà lớn tiếng giữ nếp nhà./.
ĐẶNG TIẾN
(Thái Nguyên)