Tôi
nhớ lại, khi còn học high school, ở Virginia (USA), hễ khi bão tuyết vừa bắt đầu
là tôi choàng vội áo ấm, mở cửa, chạy băng qua khu rừng trụi lá, leo lên ngọn đồi,
đứng một lát, rồi chạy theo một lối mòn, vào thương xá, đi một vòng các cửa
hàng, khi đến một lối đi dẫn ra phía sau thương xá, tôi đứng nép vào một góc
hành lang, yên lặng. Chỗ tôi đứng là lối đi giúp cho khách đậu xe sau building
có thể đến các cửa hàng phía trước dễ dàng. Thường thì hễ có bão tuyết, chẳng
ai đi mua hàng vào lúc đó, trừ tôi ra, nhưng tôi lại không có ý định mua gì cả.
Tôi chờ một người con trai, đã có lần hẹn sẽ ra đây cùng tôi đứng ngắm bão tuyết.
Mùa tuyết năm sau, tôi cũng chạy ra, khi cơn bão đã dịu. Lần đó, từ trên đồi
cao, trên đường vào thương xá, tôi thấy chiếc xe màu trắng nhạt của anh ta rời
khỏi thương xá. Tôi kêu to lên, nhưng khoảng cách quá xa mà xe lại đóng kín cửa.
Tôi chạy ào xuống dốc, nhưng chiếc xe vẫn vô tình chạy ra đường lớn. Tôi giận
mình, vì sợ bão mà ra trễ. Tôi quyết định, cứ mỗi năm, hễ tuyết bắt đầu rơi là
tôi ra đứng chờ sẵn ở đấy, hi vọng gặp được người con trai đã từng hẹn sẽ cùng
ra đứng ngắm tuyết.
Chuyện kể trên là thời tôi đang học lớp chín. Gia đình tôi qua Mỹ theo chương trình HO. Thời gian đầu, ba mẹ tôi quá vất vả, phải làm gấp đôi người khác mới đủ trang trải các chi phí, mà chỉ là những việc lao động chân tay nên lương hướng chẳng bao nhiêu. Chúng tôi đi học lại càng vất vả hơn nữa. Tiếng Anh không rành mà phải chung lớp, chung bài với học trò bản xứ. Ở trường, học thêm lớp ESL, về nhà phải chúi đầu vào bài vở. Hiểu được bài tốn nhiều thời giờ hơn cả lam bài.
Tôi
nhớ, năm đó tôi được mười bốn tuổi. Một buổi chiều, đang làm bài tập ở nhà thì
tôi thiếu một miếng bìa cứng. Tôi khoác vội áo ấm rồi băng lên đồi, chạy qua
khu thương xá để mua miếng bìa mình cần. Lúc đó chỉ mới bốn giờ chiều, không hiểu
sao, trong tiệm sách, tôi cứ la cà xem hết quyển sách hình nầy đến quyển sách
hình khác, quên cả mua miếng bìa, đến khi nhìn ra ngoài, đã thấy tuyết bay ngập
trời. Bão tuyết đến bất ngờ quá! Lúc tôi đi, tuyết chỉ bay lất phất, nhưng giờ
đây, gió và tuyết bay vù vù khiến tôi sợ hãi. Những khách hàng cuối cùng đã ra
xe, hành lang vắng hoe. Tôi nấn ná một lúc rồi quyết định chạy về nhà, nhưng vừa
bước ra hành lang, bão tuyết đẩy tôi suýt ngã. Tôi cố gắng chạy vào lối ra phía
sau thương xá, định nấp tránh tuyết thì gặp ngay một anh con trai đã đứng đấy tự
lúc nào. Tôi bị bất ngờ, lúng túng không biết phải nấp chỗ nào thì anh ta bảo.
- Bé
đứng đây, anh nhường chỗ nầy cho bé.
Rồi
anh đứng ra xa. Đây là chỗ khuất gió nhất. Tôi đứng vào đấy mà không nói gì. Một
lúc anh hỏi.
-
Nhà ở đâu?
Tôi
chỉ về phía ngọn đồi. Anh lại hỏi.
- Đi
vòng ngả trước, phải không?
Tôi
lắc đầu. Anh ta lại hỏi.
- Bé
băng qua đồi nầy à?
Tôi
gật. Anh làm bộ rùng mình, sợ hãi.
-
Bão tuyết mà dám băng qua đồi nầy? Tuyết sẽ lấp bé ngay. Ghê lắm!
Tôi
liếc nhìn anh ta, không nói gì. Gương mặt anh ta không đẹp, chỉ có đôi mắt rất
lạ, như đăm chiêu, suy nghĩ điều gì. Anh mặc chiếc áo ấm rộng thùng thình, quần
thì dài phủ cả giày. Tôi đoán anh ta cũng đang học high school như tôi nhưng lớp
trên, hoặc năm đầu college. Cả hai cứ đứng nhìn ra ngoài trời mà không ai nói
tiếng nào. Bỗng anh hỏi.
- Mới
qua Mỹ phải không?
Tôi
gật đầu và nhìn anh, ý muốn hỏi "Sao anh biết?" nhưng không
nói. Anh nói.
- Thấy
bộ dè dặt, không nói chuyện với người lạ là biết liền. Con gái ở Mỹ bạo dạn lắm,
không làm thinh như bé đâu. Anh cũng mới qua được mấy
năm.
Tuyết
xuống mãi, từ ngoài trời, gió thổi tuyết vào hành lang, ngập cả chân tôi.
Một chiếc xe cào tuyết lẻ loi đang chạy lòng vòng trong sân thương xá, ủi tuyết,
lộ mặt đường, nhưng rồi tuyết lại phủ trắng ngay. Trong ánh đèn đường, tuyết phản
chiếu nhau tạo thành một thứ ánh sáng kỳ lạ, vừa mịt mù vừa rực rỡ. Tôi nhìn trời
và lo lắng, tôi phải về nhà trước khi ba mẹ tôi đi làm về. Nãy giờ anh con trai
vẫn nhìn ra ngoài trời một cách chăm chú, say mê, tưởng như không có tôi bên cạnh,
khi quay lại, thấy tôi có vẻ bồn chồn, anh bảo.
- Đừng
lo, cô bé! Tuyết có ngập cả hành lang nầy, anh vẫn bảo vệ cho bé được bình an
Tôi vẫn
không nói gì, nhưng nghĩ rằng, nếu tuyết ngập thật như vậy, chắc gì anh ra khỏi
nơi nầy mà hòng bảo vệ tôi.
Tuyết
xuống nhiều quá, không biết khi nào mới dứt, nên tôi quyết định chạy về nhà.
Tôi liếc nhìn anh ta như lời chào từ biệt rồi chạy băng lên đồi. Tuyết ngập đến
đầu gối nên chỉ chạy một lúc là tôi bị mệt vì phải rút hết chân nầy đến chân
kia một cách vất vả. Chạy được khoảng trăm mét thì chân tôi bỗng bị kẹt trong rễ
cây, dưới tuyết, như sa chân vào một bẫy thú. Hai chân tôi lạnh tê, người run lập
cập. Tôi cúi xuống, thò tay vào trong tuyết, tìm cách kéo chân mình ra khỏi rễ
cây nhưng tôi bị mất thăng bằng, ngã chúi về phía trước mà không cách nào gượng
dậy được. Mặt tôi úp xuống tuyết lạnh cóng, tôi chỉ có thể hơi ngẩng lên để thở
một cách mệt nhọc. Tôi kinh hoàng, muốn kêu cứu, nhưng tôi biết có kêu cũng chẳng
ai nghe vì tiếng vù vù của bão tuyết thổi qua rừng cây trụi lá. Tôi nghĩ, chỉ một
lát nữa thôi, tuyết sẽ ngập người, chôn sống tôi ngay! Tôi vùng vẫy, dùng tay
bươi tuyết, cào ra chung quanh một cách tuyệt vọng. Đến khi tôi đuối sức, buông
tay thì bỗng có bàn tay nâng tôi đứng lên. Anh ta đã ra cứu tôi! Anh thì thầm.
- Đừng
sợ! Không sao đâu. Đừng sợ!
Tôi
phải vịn vào người anh mới đứng vững. Anh cúi xuống, thò tay vào tuyết, sờ soạng
bàn chân tôi rồi xoay nghiêng và kéo chân tôi ra khỏi rễ cây. Chân tôi vẫn còn
đau, phải vịn vai anh mới lò cò vào được trong hành lang thương xá. Tôi đứng tựa
người vào tường, yên lặng để mặc anh phủi tuyết trên tóc, trên áo tôi. Tôi vẫn
còn run vì lạnh và vì kinh hoàng.
-
Bây giờ không có cách gì đi bộ về nhà được. Có cần anh vô tiệm gọi nhờ điện thoại
về nhà cho người nhà ra đón không?
Tôi
lắc đầu.
- Vậy
thì để anh đưa bé về nghe! Nhà bé ở phía sau dãy đồi kia, phải
không?
Tôi
vẫn không nói, chỉ gật đầu. Anh ra xe. Xe của anh cũ xì, màu trắng đã thành xám
đục. Anh nổ máy, chiếc xe gầm rú như con thú dữ bị thương, bánh xe quay tít mà
xe vẫn không nhúc nhích. Xe bị kẹt trong tuyết. Anh ta cào tuyết chỗ bốn bánh
xe và chiếc xe lại gầm lên, bốn bánh lại quay mà vẫn không lùi được ra đường.
Anh vào bảo
tôi.
- Bé
ra đẩy phụ anh chiếc xe, chỉ đẩy cho nó lùi một chút là đi được.
Rồi
anh dìu tôi ra phía trước xe, chỉ cách cho tôi đẩy. Anh lại vào xe. Chiếc xe lại
gầm rú lên, tôi cố gắng đẩy hết sức mình, chiếc xe đột nhiên thụt lùi ra lối đi
khiến tôi ngã lăn xuống tuyết. Anh mở cửa xe, chạy vội đến bồng tôi
lên.
- Tội
nghiệp bé! Anh xin lỗi.
Tôi
đứng đến vai anh ta, lại nhỏ con nên anh bồng lên dễ dàng như bồng một đứa bé.
Tôi còn nhớ, lúc đó, tôi như bay bổng lên trên tay anh ta. Mặt anh gần sát mặt
tôi. Tuyết trắng bay từng mảnh nhỏ ngang qua mắt tôi. Tôi nhớ rõ khuôn mặt anh
với đôi mắt sáng rỡ, miệng mỉm cười. Đột nhiên nụ cười đó đặt ngay lên môi tôi.
Tôi nhắm mắt lại, sợ hãi. Tôi không rõ anh hôn tôi trong bao lâu, đến khi anh để
tôi đứng xuống thì cả người tôi run rẩy, như mất hồn. Lần đầu trong đời, tôi bị
con trai hôn. Tôi đã thành một con bé khác! Anh mở cửa dìu tôi vào xe. Chiếc xe
chậm chạp, gầm gừ bò giữa tuyết trắng xóa, mênh
mông.
Anh
hỏi tôi.
- Đi
ngã nầy, phải không
Tôi gật
đầu. Anh quay nhìn tôi, mỉm cười. Tôi mím miệng lại, nhìn thẳng phía trước. Anh
vừa lái xe vừa nghiêng ngó khắp nơi
-
Anh thích đi trong bão tuyết như thế nầy. Từ khi qua đây, đã mấy năm rồi mà anh
vẫn say mê ngắm cảnh tuyết rơi. Thấy mình trơ trọi, bơ vơ giữa cơn giận dữ của
thiên nhiên. Sang năm, nếu có bão tuyết anh cũng sẽ ra chỗ lúc nãy đứng ngắm
tuyết. Bé có thích thì ra đó, đứng với anh, anh sẽ đưa bé về như thế nầy.
Nói
xong, anh quay nhìn tôi, chờ đợi. Không hiểu sao tôi nhìn lại anh và gật đầu!
Anh hỏi đường đi về nhà tôi, tôi chỉ hướng mà không nói gì. Khi xe dừng trước
nhà, tôi mở cửa, nhìn anh rồi chạy vào nhà.
Thế
rồi năm sau, khi có bão tuyết, tôi lại chạy ra chỗ cũ, nhưng lúc đó, cơn bão đã
dịu lại, anh đã lên xe rời đi. Tôi không kịp gặp anh.
Xong
trung học, tôi đi học xa, mãi tận Florida, miền nam nước Mỹ.
Đã
lâu, tôi chưa có dịp nhìn lại cảnh mùa Đông ở Virginia. Nhân một kỳ Spring
break (nghỉ đón xuân), tôi về thăm nhà. Năm nay cơn lạnh kéo dài đến giữa mùa xuân,
lại thêm bão tuyết bất chợt nữa. Tôi ngồi vào bàn học cũ, nhìn qua cửa kính, thấy
tuyết bay điên cuồng, tiếng gió rít vù vù nghe ghê rợn. Bỗng nhớ lại chuyện năm
xưa, tôi khoác áo ấm, định chạy ra ngoài thương xá, nhưng tôi tự kìm chế được.
Tôi đã lớn, đã mười chín tuổi rồi! Chạy ra đó để làm gì? Có ai đứng đó
đâu mà chạy đi tìm? Tôi lục trong chồng sách vở cũ, tìm thấy quyển nhật ký ghi
lại những cảm nghĩ của thời niên thiếu, trong đó có chuyện tôi bị anh con trai
kia hôn. Tôi ngồi suy nghĩ vẩn vơ. “Có thể anh ta đã tốt nghiệp đại học, đã
có một cô gái để yêu và cưới làm vợ”. Thú thật, tôi không còn nhớ rõ gương
mặt anh ta, nó nằm trong tiềm thức, nhưng tôi biết, nếu gặp, tôi sẽ nhận ra
ngay. Đó một anh chàng lãng tử, cao và ốm, với chiếc áo rộng thùng thình, quần
jean phủ cả bàn chân và với chiếc xe trắng cũ xì, kềnh càng, anh ta lái chạy khắp
nơi khi trời đổ tuyết. Tôi như còn thấy rất rõ một cô học trò bé con, ngây ngô,
khi bị anh con trai bồng lên hôn thì nhắm mắt lại vì sợ hãi. Từng nầy tuổi đầu,
tôi cũng chưa được con trai hôn ngoài anh ta. Nụ hôn của anh vẫn sáng long lanh
trong tâm hồn tinh khiết của đứa con gái mới lớn. Thiên đường đẹp đẽ như vẫn
còn ngoài kia. Khu thương xá, bãi đậu xe, đồi cây, trên trời, dưới đất đều ngập
tuyết. Tuyết bay ngang, bay dọc như những sinh vật… Tôi lặng nhìn cảnh vật với
những mơ ước mông lung. Tôi nhớ anh, mong gặp lại anh.
Mỗi
năm, vào mùa Hè, sinh viên Việt Nam tại Mỹ thường tổ chức trại họp mặt. Năm
nay, trại hè tổ chức ở California. Đó là dịp cho các sinh viên kết bạn, cùng
nhau chuyện trò, ăn uống vui chơi, tổ chức các cuộc tranh giải thể thao nho nhỏ.
Như
thông lệ, trại hè năm nào cũng phát hành một đặc san để kỷ niệm. Tôi đi học,
bình thường như những người khác, chẳng có gì đáng nhớ nhưng cũng góp một bài
viết ngắn, kể lại kỷ niệm bão tuyết năm xưa với anh con trai lãng tử. Sau đó
tôi không quan tâm bài có được đăng hay không.
Xứ Mỹ
rộng quá, gặp nhau thật khó, vì thế, nhiều người tuy đã ra trường, đã có gia
đình vẫn tìm đến những cuộc họp mặt, để tìm lại bạn bè trong không khí Việt Nam
đầm ấm, giữa cảnh thiên nhiên của các khu rừng, công viên cây cao, bóng
mát.
Năm
nay tôi theo mấy chị bạn tham dự trại hè. Tôi không ngờ đi dự trại lại thích
thú đến thế. Vui quá! Đến độ bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể cười được. Các bạn
trai trổ tài ca hát, đóng kịch và kể chuyện vui. Các cô gái thích biểu diễn nấu
nướng và tụ tập chuyện trò. Tôi nhỏ nhất, thường theo các chị để hóng chuyện. Một
lần, khi phe con gái chúng tôi đang ngồi dưới một lều vải chuyện trò linh tinh
thì có một anh con trai đi đến. Anh ta hơi cao và gầy, đeo mắt kiếng đen như
thám tử trong các phim, lại thêm bộ râu mép không giống ai. Trông anh ta buồn
cười như một anh hề, vì ai cũng biết đó là râu giả. Từ xa, tôi đã thấy anh ta lảng
vảng đến các nhóm con gái, tay cầm tờ đặc san của trại, hỏi han người nầy người
nọ. Lúc đến chỗ chúng tôi, anh ta hỏi.
-
Xin lỗi, ở đây có ai là tác giả truyện ngắn "Bão Tuyết" không ạ?
Tôi
giật mình nhưng cảnh giác.
-
Không ai ở đây là tác giả cả. Nhưng anh hỏi có việc gì không?
-
Tôi hỏi để báo cho tác giả đó biết là, anh chàng lãng tử trong truyện đó là bạn
tôi. Anh ta nhờ tôi đi tìm tác giả để đính chính là có mấy chỗ viết sai.
Nói
xong, anh ta cúi chào và bỏ đi. Tôi linh cảm điều gì bất thường nên đứng lên bước
theo.
- Nầy
anh gì đó ơi! Anh cho hỏi thăm.
Anh
ta tiếp tục đi. Tôi lẽo đẽo theo sau.
-
Anh kia ơi!
Anh
ta đi chậm lại và ngồi xuống cạnh một chiếc bàn, loại thường thấy trong các
công viên, để chờ tôi.
Tôi
nóng ruột vội hỏi.
-
Anh cho tôi hỏi thăm. Bạn anh, có trong trại hè nầy không? Tôi có đọc truyện
Bão Tuyết nên tò mò muốn hỏi cho biết. Vậy thôi. Tác giả bài viết đó cũng là bạn
tôi.
Anh
ta cười vẻ chế giễu.
- Anh
ta có ở đây. Chị muốn gặp không?
- Chị
bạn tôi cần gặp chứ tôi thì gặp làm
gì!
Anh
ta nhìn tôi và hát, giọng lè nhè, bộ râu mép nhúc nhích. “Hãy ngồi xuống
đây, như trong lần đầu. Bối rối bên nhau vai rung nghẹn lời” Tôi ngồi xuống,
phía đối diện, sốt ruột.
-
Anh ấy là bạn của anh? Có dự trại hè nầy. Phải không? không?
- Chị
muốn gặp thì tôi chỉ cần kêu lên một tiếng là anh ta sẽ đến ngay.
-
Tôi chỉ là độc giả thôi, người viết mới tò mò. Nhưng với điều kiện…
-
Tôi biết. Người viết muốn biết anh ta đã có người yêu chưa chứ
gì?
Tôi
ngắt lời.
-
Tôi đoán, tác giả sẽ không muốn gặp mặt, nếu nhân vật đã có người yêu.
Sau
đôi kính đen và bộ râu mép giả tạo, anh ta làm bộ thở
dài.
- Vừa
xấu trai vừa vụng về, làm gì có cô nào thèm nhìn đến. Chỉ hi vọng có một người
còn nhớ đến.
Tôi
cố dấu tung tích mình, nên nói sang chuyện khác.
- Bạn
anh nói tác giả viết có chỗ sai. Anh ta có nói sai chỗ nào
không?
- Bạn
tôi nói. Hôm bão tuyết, cô bé trong truyện có đối đáp với anh ta một lần.
Rồi
anh ta giở tờ đặc san ra và đọc “Anh ta hỏi. Em tên chi?” Cô bé vẫn yên lặng.
Anh ta lại hỏi “Cô bé cho anh đến nhà thăm cô bé. Có được không?”
Trong
truyện, tôi đã viết “Cô bé yên lặng lắc đầu…” Nhưng lúc nầy, tôi đã phạm
một sai lầm, vì tưởng anh ta đọc đoạn ấy là có ý muốn đến thăm tôi thật, nên buột
miệng kêu lên “Không được đâu. Ba mẹ biết, la chết!”. Hôm bão tuyết, khi
đưa tôi về nhà, anh có hỏi, và tôi đã trả lời như thế, (nhưng không có trong
bài viết). Chính sự vô tình đó xác nhận anh ta đã tìm ra người viết.
Anh
gấp tờ đặc san, gỡ mắt kiếng đen, gỡ bộ râu mép, nhìn tôi. Tôi sững sờ, kêu lên
nho nhỏ “Anh!” Anh yên lặng nhìn tôi, không cười, vẻ xa lạ! Buổi chiều trong
công viên thật yên tĩnh. Có tiếng chim hót trong cành cây trên cao và tiếng cười
nói của các trại viên vang vọng từ xa. Tôi vẫn ngồi trơ ra như tượng đá. Tôi nhắm
mắt lại. Buồn bả và thất vọng. Tôi không còn là cô bé ngày xưa nữa. Anh cũng đã
thay đổi, đã quên cô bé đó rồi? Bài viết chỉ làm anh tò mò, muốn xem mặt nhân vật
nữ, bây giờ ra sao? Thế thôi. Tôi thở dài. Thế là hết! Câu chuyện thần tiên
đã đến trang cuối. Tôi buồn quá!
Đột
nhiên anh hỏi.
- Em
có lạnh không?
Tôi
lắc đầu. Anh lại hỏi.
- Em
có sợ anh không?
Tôi
vẫn lắc đầu. Anh thì thầm.
-
Cho anh cầm tay em, được không?
A!
Đó là những câu không có trong bài viết trong tập đặc san. Mấy năm rồi. Thế mà
anh vẫn còn nhớ. Tôi lặng người vì mừng rỡ, đưa tay ra. Anh cầm lấy, áp bàn tay
tôi lên mặt anh. Tôi nhìn anh. Bỗng nhiên, nước mắt ứa ra. Tôi khóc.
PHẠM
THÀNH CHÂU