Sunday, May 29, 2022

2452. DOÃN CẨM LIÊN Thơ Tình Tuổi Tám Mươi – Trần Hoài Thư


“Ha haaa… một ông già gân, ông già chịu chơi, hay là ông già điên!” khi cầm trên tay Thơ Tình Tuổi Tám Mươi – Trần Hoài Thư, tập Thư Ấn Quán tháng 5 – 2022. Nhận xét đó thoạt đến và biến đi rất nhanh vì khi đã biết và hiểu đủ Trần Hoài Thư. Tình Yêu Tuổi Tám Mươi của chàng tám mươi này chỉ là hai chữ “THƯƠNG – YÊU” sâu đậm, mang nhiều ân nghĩa của cả hai nhân vật Yến và Trần Hoài Thư.


Bây giờ chẳng có mây bay

Bây giờ chẳng có móc ô mắt mèo

Bây giờ chỉ có bấy nhiêu

Một thân khô kiệt một trời oan gia

Bây giờ chỉ có đóa hoa

Mọc lên từ trái tim già 80.

Thơ tình hay lời than thở âm ỉ trong Trần Hoài Thư kể từ ngày Yến lâm nạn cho đến lúc phải vào nursing home và dài hơi cho đến ngày hôm nay. Ông không dùng lời trau chuốt, không cần vần điệu, chỉ là những tiếng nấc, tiếng gầm gừ trong cổ họng để nó thoát ra bằng câu thơ. Thơ tuôn ra càng nhanh là tháo bỏ càng nhiều nỗi niềm u uất chất chứa trong lòng.

Chỉ còn một cuốn làm quà riêng em

Nhưng em đã bỏ nợ phiền

Lấy ai để đọc thơ tình 80?

Có những lúc Trần Hoài Thư rên rỉ vì cái khổ nạn mà Yến phải chịu:


Chúa chết trên cây thập tự vì bị đóng đinh

Đinh đóng Chúa là đinh loài người ác độc

Còn em, trên chiếc giường chín năm không xê dịch.

Chúa chỉ một lần chết và sống: Phục Sinh

Còn em, em bao nhiêu lần trải qua sinh và tử.

Rồi có khi ông van xin Yến hãy sống để ông còn sống.

Khi năm ngón tay nàng siết chặt năm ngón tay tôi

Tôi biết rằng em không thể chết

Mình phải sống, sống để giúp tôi được sống

Để ngợi ca sự linh hiển của cuối cuộc đời…

Thơ Tình 80 của Trần Hoài Thư còn là câu chuyện chăm sóc Yến, nơi miếng ăn và cốc nước khi Yến còn chức năng căn bản của một con người: ăn, uống, nói…

Hắn dỗ dành bà ơi món canh này có bạc hà rau húng cá salmon

Có cả giò thủ bánh chưng do một nữ bác sĩ ở Cali gởi tặng

Ráng ăn nghe bà

Để tôi rót cho bà cốc nước

Để tôi lấy kéo cắt những cọng bún dài

Bà biết là tôi thương bà biết bao nhiêu không?

Chín mùa Đông Yến bị đau bệnh là chín mùa đau thương cô độc. Mùa Đông là mùa mang đến cho người đã cô độc thêm phần cô độc. Trần Hoài Thư đã từng chiến đấu với cộng sản là anh lính thám sát chiến trường. Trần Hoài Thư mở đường, tháo gỡ những trái mìn râu, những ổ chông, những mô những ụ.

Ngày ấy, ta mở đường cho thiên hạ

Nay thì mở đường cho ta

Ta không có công binh

Không lính tráng

Không truyền tin liên lạc khi cần

Chỉ có chăng là chiếc xẻng

Lồng ngực cạn dưỡng khí

Nhưng vẫn chiến thắng! Trần Hoài Thư đã chiến thắng ở trận chiến với quân thù thời xưa. Ngày nay Trần Hoài Thư cũng không chịu thua với những rào cản của thiên tai bão tuyết của vùng Đông Bắc Mỹ - New Jersey.

Tuyết cao cả hơn một thước

Chất chồng trên mui xe, trên nắp xe

Để ta vừa thở hào hển vừa run tay run chân

Múc quăng từng xẻn tuyết.

A! ta lại mở đường

Đừng bỏ cuộc…

Nhưng lại có lúc thua! Thua vì ông Thiên không chìu lòng kẻ cuồng si thương nhớ vợ trong cơn bão tuyết.

Nhưng mà hôm nay tôi xin đầu hàng

Tôi không thể làm gì hơn

Khi cả cái cây to tướng nằm ngang chắn đường

Tha lỗi cho tôi

Tôi không còn biết cách gì hơn

Ngoại trừ tháo lui, mình ạ.

Nói rằng khổ nạn nó lừng lững đi, đến đâu là quét sạch những vui tươi trong sáng của con người đến đó. Chúc mừng cho những ai tránh khỏi được nó. Phần xui xẻo, khổ nạn còn lại Trần Hoài Thư và Yến xin lãnh dùm cho mọi người. Yến đã lãnh trọn nỗi khổ trước rồi đến Trần Hoài Thư. Con đường Yến đã đi qua nay đến phần Trần Hoài Thư. Chàng bèn lãnh một cú strock vài năm tiếp sau Yến.

Cám ơn em về những món đồ em bỏ dở

Chiếc xe lăn, những thanh vịn bắt vào tường

Tôi thay em tiếp cuộc hành trình

Bước thấp bước cao vì đời quá mệt.

Đọc thơ tình của Trần Hoài Thư chỉ để nghe tiếng thở. Không hẳn là thở than mà là thở. Thở phì phò từ lồng ngực xẹp vì thiếu dưỡng khí. Thế nhưng thơ thì không thiếu. Thiếu sao được khi chàng thơ cương quyết làm thơ!

Thơ cương quyết tuôn trào ở bất kỳ nơi đâu. Sao lại có cây bồ kết ở cái xứ New Jersey lạnh lẽo này, để mà biến thành “Bồ kết trầm luân” “bồ kết khổ nạn” khổ nạn cho người nhớ hương bồ kết ở tóc nàng ngày xa xưa.

Bồ kết trầm luân

Bồ kết khổ nạn

Nấu trong chảo vạc dầu

Gội mái tóc của em

Để anh vừa đẩy xe tình vừa hít vào mùi thơm kỳ lạ và lòng rưng rưng nước mắt

Chúng ta ai mà chẳng biết Trần Hoài Thư đã từng làm cho IBM. Chàng giỏi vi tính, giỏi tính toán, giỏi tránh né. Thế mà cô đơn, “giặc cô đơn” lại làm chàng phủ phục. Những cú tránh né, chàng đánh bạn củng FB để dẹp giặc cô đơn. Thua đẹp! Thua vì nó mềm mại, luồn lách giỏi trong tâm.

Trần ơi, bạn đang nghĩ gì thế

Không, tôi không nghĩ, tôi quên

Hôm qua, tôi đập nồi quăng chén

Tôi phải làm gì, trời hỡi để quên

Để quên nên đầu quân Facebook

Xem như trò khuây khỏa rong chơi

Facebook nghĩa là trang “mặt-sách”

Mà “sách” này mặt lem luốc thê lương

Facebook giúp người thêm bạn hữu

Mà tôi, đã tàn tạ tâm hồn.

Nỗi cô độc gặm nhấm Trần Hoài Thư bằng những chuyện xưa tích cũ, chuyện đám cưới cùng Yến ở Sài Gòn.

...

Bước trái cất lên là giẫm vào lòng địa ngục

Bước phải cất lên là lấp ló cửa thiên đàng

Vậy mà anh về, anh về thật bình an

Để kịp ra mắt họ hàng trong ngày đám cưới

Xin cám ơn em đã phủ xuống đời anh bóng mát

Khi đời anh đã khô kiệt thanh xuân

Cám ơn em, đã tắt giùm tiếng nói Dạ Lan

Đã kê dưới đầu anh bằng chiếc gối bông gòn êm ái.

Chàng yêu Yến, không gì tả ra được. Có phải chăng do vì tình yêu đó nằm sâu trong tâm thức đâu cần nói ra. Nếu Yến vẫn là Yến nói cười, vẫn sống phơi phới thì Thơ tình của gã cuồng si chưa viết xuống đâu. Vì tấm chân tình của Yến đâu có chữ nào chuyên chở đủ. Yến, con chim lạc bầy rớt xuống cuộc đời của Trần Hoài Thư.

Một con chim yến xuống trần

Một con chim yến nợ nần với tôi.

Khổ nạn, họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, đã gắn liền hai nhân thế Trần Hoài Thư và Yến đến bao giờ? Gắn liền bằng tình yêu, bằng thơ tình, bằng hơi thở, cho dù hơi thở thiếu dưỡng khí… Và chắc là sẽ không có chữ “chấm dứt” cho đến khi… cả hai trở thành người “thiên cổ”!

Có lần đọc giả này hỏi Trần Hoài Thư, “Khi nào chị Yến trăm tuổi, anh có muốn qua California ở cho ấm áp hơn, cho gần bạn bè hơn, và nhiều hoạt động văn nghệ hơn không?” “Không!” “Anh sẽ không bao giờ rời khỏi căn nhà có máy vi tính, máy in, máy cắt, máy đóng gáy này. Bởi vì lũ chúng nó là “con của anh”. Nó giúp anh sống dài lâu thêm những ngày, mà phần nào âu sầu “khổ nạn” được chôn vùi!


Đó là một Trần Hoài Thư tám mươi tuổi. Một Trần Hoài Thư thở ra Thơ, thở vào ra Thơ để bù số dưỡng khí thiếu, để mà sinh tồn. Và để chúng ta hôm nay có Thơ Tình 80 Tuổi. 

California, ngày 26 tháng 5 – 2022

Doãn Cẩm Liên