Nhà thơ Nguyễn Dương Quang 1945-2020) - Ảnh PCH
ĐÊM CUỐI NĂM VIẾT
CHO MÁ
Đêm
nay con ngồi một nơi rất xa má
đếm
tuổi con bằng nước mắt má đong
trong
đêm thoảng giọng hiền má gọi
con
vừa nghe, muốn khóc, rất bâng khuâng
Ở
làng này không ai đốt pháo
đêm
thật buồn như bước đông đi
con
còn có ít giờ hưu chiến
biết
đâu chừng, thôi, nghĩ làm chi
Mấy
năm nay con không có tết
hình
như năm chỉ có ba mùa
con
không buồn xuân chê đời lính
buồn
xa má như trời mưa
Từ
xa má con làm con nhiều mẹ
lúc
nào cũng vui lúc nào cũng buồn
có
kẻ vui luôn, người buồn mãi
mình
con của má cười rưng rưng
Con
nghe những dòng sông kể chuyện
biển
xa năm họp mặt một lần
chuyện
những xác cầu, xác người chìm nổi
chuyện
đồng loại như là phù vân
Hình
như cây súng con lạ lắm
sao
nó run lên khi đạn lên nòng
tâm
hồn nó như tâm hồn con vậy
một
kẻ nằm, kẻ đứng, xót xa không?
Trước
mặt con: những ngọn đồi cát máu
đêm
thì thầm cùng những nấm xương
ôi,
trái tim con mãi tôn thờ má
đã
dạy con hai tiếng yêu thương
Từ
má lỏng bàn tay dìu dắt
con
bơ vơ giữa cuộc phù sinh
dòng
nước nào xa nguồn mà không đục?
sợ
một mai con lạc dấu chân mình
Thôi,
má ngủ đêm nay thật ngon giấc
con
ngồi đưa chiếc võng rách quê nhà
đạn
vòng cầu đừng đi trong đêm tối
lệ
sẽ đầy giấc má nhớ con xa
1969
TRONG ĐÊM MƯA
TIỀN ĐỒN
Ta
ngồi trong mưa, người trong mưa
trên
hai mái đầu trời thật thấp
người
lạ lắm không bao giờ hẹn trước
ta
rồi cũng quen cảnh đợi chờ
Mấy
năm người miệt mài chùi súng
ta
loay hoay rào kẽm bên đồn
như
thế là có lòng thù hận?
vẫn
chờ nhau như là người thân
Có
kẻ dạy ta về chủ nghĩa
ta
nghe mà có hiểu gì đâu
chỉ
biết xót xa rừng tít biển
lòng
đau như mìn chặt chân cầu
Lúc
nào ta cũng nghĩ một ngày
bỏ
súng về ôm những gốc cây
tìm
hốt hết thịt xương đồng loại
ôm
thật đầy trên những cánh tay
Ngày
ấy ta theo cha xuống biển
người
theo mẹ một chuyến lên rừng
ta
vẫn nghĩ một ngày sum họp
lẽ
người quên bọc trứng sau lưng?
1969
ĐÊM KÍCH DƯỚI CHÂN ĐỒI PÁ
Dù
đợi người qua trên lối chết
lạ
sao ta thấy rất bâng khuâng
có
rất nhiều điều thật khó nói
đêm
sơ giao sẽ chỉ một lần
Cỏ
ơi, có thấy ai trên đồi
vẫn
thường vác hận thù đi xuống?
mà
sao ta thấy cỏ không vui
cỏ
lạnh lùng hơn là sương mỏng
Cỏ
biết không, ta không lòng thù hận
lũ
chúng ta một thuở thế thôi
ngày
mai cỏ sẽ thành đồng lúa
cỏ
sẽ thấy người nắm tay người
Đồng
lúa ơi, sao đồng lúa gầy
lúa
buồn không trong mùa gặt muộn?
chim
đã ngủ một trời nào khác
và
gió rồi cũng chẳng thấy bay
Lúa
có nghĩ rằng ngày mai sẽ khác?
súng
sẽ dùng đề đúc lưỡi cày
mỗi
ba trăng lúa vàng tròn hạt
chim
sẽ ca và gió thổi lúa say
Ta
vừa nghĩ một điều rất tầm thường:
ngọn
đồi này mai sẽ thành rẫy
bởi
lòng người lúc nào cũng đẹp
dẫu
tầm thường cũng rất mến thương.
1970
CHIỀU TRÊN RỪNG
TRONG MẬT KHU LÊ HỒNG PHONG
Chiều
đã đầy trên rừng cây thấp
nắng
trải dài xa những đỉnh xa
ta
ngồi lắc bidon vừa cạn nước
nhấp
môi khô mà nghĩ một quê nhà
Kì
lớp đất bám trên da mặt cháy
vết
môi hôn nhuộm đỏ mặt trời chiều
Tà
Dôn xa mướt như cồn ngực nhỏ
thở
hoàng hôn PhanThiết nhập giờ yêu
Cây
khẩu cầm mang theo ngày cầm súng
mi
sol..sol mi dò fa ..
ôi
khúc O’Cangaceiro dồn dập
nửa
đời ta một thuở không nhà
Ngồi
trên cát nhai thịt dong nướng
vẫn
ngon hơn Đồng Khánh với gà quay
ngu
quá đỗi quên mang theo xị đế
thắp
cho đêm còn có chút mặt trời
Dăm
tiếng nổ mon men bên triền dốc
vài
ba anh du kích, mấy A.K
ta
quơ súng, bỏ dong cho đàn kiến
mì
sol..sol mi dò fa…
Đêm
đã đầy trên rừng cây thấp
nắng
ngủ đen xa những đỉnh xa
ta
ngồi thở như chưa từng biết mệt
gai
ô rô ơi, em thật mặn mà
Đêm
đã im trên rừng cây thấp
bầy
te te xa đã nhỏ giọng hò
như
chàng cao bồi ngủ bên chân ngựa
Ohé!
O’ Cangaceiro...
1970
ĐÊM BẾN LẠ
Nước
triều chưa ghé, thuyền trơ bãi
hồn
ta nhờ cạn mái em say
trăng
chớm rằm mơ vàng cát bãi
em
qua rằm lơ lửng nồng say
Một
ly..hai ly..rồi ba ly..
quán
cầm khách gió nhấp đôi khi
đời
ta trăng nhuốm cành dương bạc
và
em đêm giữ nét xuân thì
Gió
cuối đông lùa tung liếp lá
cánh
ngà mở rộng ngát xuân sang
tóc
em bủa xuống lòng ta rối
trăng
lên..lên..trăng ngõ đầy vàng
Đêm
tàn đông mắt nồng mắt nhau
trăng
chầm cao vàng chung đôi đầu
rượu
chuyền môi rượu nồng môi nhau
quê
nhà xa song thưa cùng sầu
Ta
hứng ngâm bài thơ lỡ vận
ý
lời lảo đảo, giọng nghêu ngao
em
ngước vờ nghe vờ chầm chậm
lả
đầu cho dạ khách lao xao
Bài
thơ em hát bài thiên cổ
não
dạ còn nghe não đất trời
cổ
nhân sao dạy người muôn thuở
phong
trần, kỹ nữ một đêm thôi
Triều
lên..triều lên..triều lên rồi.
Liên
Hương, 197
LỬA TRÊN ĐỒI
Sáng
nay ta đốt lửa trên đồi
lửa
soi ta nhìn ta sống sót
lòng
mặc áo sương nên lòng quá lạnh
mắt
mở từng đêm nên mắt quá sâu
Ôi
đêm qua đạn mưa súng bão
ta
là ai giữa đồ trận săn người?
cuối
mặt trời sau đuôi C.47
viên
đạn đồng vỡ giọt máu tươi
Kịch
đêm qua trên đồi đã dứt
ai
kéo màn từ một rừng xa
có
tim người ứa một dòng sông máu
chảy
âm thầm suốt cõi hồn ta
Hỡi
người anh em đêm qua nằm xuống
lửa
ta nhen xin ấm hồn người
tay
đã nhẹ không còn nâng ngọn súng
hãy
bình yên như dòng nước trôi
Cám
ơn người đã tặng ta khẩu súng
mai
về đem đổi chiếc huy chương
buổi
chiều tha thẩn trên đường phố
mà
quên người nằm lại sa trường
Hỡi
bếp lửa quê nhà yêu dấu
khói
tranh đùn sương sớm rủ nhau tan
chân
mới bước mà đã xa quá đỗi
và
chút hồn mới lớn đã lang thang
Hỡi
bếp lửa trên đồi hoang vắng
làm
sao soi từng ngõ ngách mơ hồ?
đời
vẫn sống dài theo năm tháng
vết
hồn mòn theo đế giày saut
Dẫu
thế nào cũng xem là hạnh phúc
chiến
tranh sờn vai áo trận màu rêu
có
hề gì lửa reo như nhịp súng
viên
đạn đồng mủm mỉm thân yêu.
1970
NGUYỄN DƯƠNG QUANG
(1945-2020)