Wednesday, February 23, 2022

2324. NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH 8 bài thơ

Phác thảo chân dung Nguyễn Thị Khánh Minh
dinhcuong, 2013

BÓNG SÁNG

 

1.

Cùng sương và đêm
Nằm xuống với cỏ thơm
Cái khoái cảm dễ chịu của con mèo
Đang cong mình lại
Trăng trên kia
Một đường cong sáng
Nếu xóa đi không gian
Sẽ có được một vòng tròn đâu lại
Tôi và trăng
Hai nửa điệu cong

Mềm mại

2.

Tôi không nói

Chỉ có hàng cây gió thổi

Và bóng. Tối

Tôi không ngủ

Chỉ có đêm đang trôi

Có lẽ sẽ một lời

Để đừng tan vào bóng tối

 

3.

Bầu trời sâu

Kéo đêm lên là những chấm sao

Bóng tối sâu

Đang vực tôi lên là đường tròn

Một đường tròn

Chở bóng sáng trong

Một đường tròn

Đang dịu dàng tròn mãi

Dựa vào nó

Tôi đi trên con đường khúc khuỷu của mộng

Dựa vào nó

Tôi làm đầy những lỗ hổng của giấc mơ trong cuộc sống.

 

4.

Sợ xao động những điều tôi nghĩ

Bóng không tan

Bóng không rời

Bóng dịu dàng ôm những giấc mơ

Âm thầm nằm cạnh tôi

Cũng không ngủ

 

5.

Tôi nằm xuống ngủ

Bóng nằm xuống ngủ

Hai kẻ bên nhau ánh nhìn đen lọ

Bỗng ánh trăng soi, cùng kêu lên,

Chỉ trỏ

Ô, vết nhọ

Mặt

Mày …

 

BẮT ĐẦU


1.

Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng
Có khi bằng đường cong
Có khi bằng con đường dích-dắc
Có khi lại là những dấu chấm

Tưởng rất gần

Mà nối hoài
Hụt hơi

Không đến
Riết rồi, tôi đặt tên
Điểm ở đầu kia

Là Giấc Mơ

 

2.

Khi tôi nắm vào trong tay
Ít nắng
Thì cùng lúc tôi nắm vào chút nhỏ nhoi của bóng tối

Khi tôi ôm vào lòng
Ít gió
Cũng là lúc tôi đầy trống không, im lặng
Khi tôi bắt đầu một giấc mơ
Cũng là lúc tôi đã chìm sâu
Giấc ngủ
Và để biết có giữ được gì không
Tôi bắt đầu hy vọng

 

3.

Khi tôi nắm vào trong tay

Ít nắng

Thì cùng lúc tôi nắm vào chút nhỏ nhoi của bóng tối

Khi tôi ôm vào lòng

Ít gió

Cũng là lúc tôi đầy trống không, im lặng

 

Khi tôi bắt đầu một giấc mơ

Cũng là lúc tôi đã chìm sâu

Giấc ngủ

Và để biết có giữ được gì không

Tôi bắt đầu hy vọng

  

Tôi nhóm lên một ngọn lửa

Gió thổi tắt đi

Tôi nhóm lên một ngọn lửa nữa

Gió lại thổi tắt đi

Khi tôi không còn hy vọng

Thì gió

Lại làm những que tàn kia bắt lửa…



ĐÊM THIẾU NỮ 


Đêm mọc lên từ bức tranh

Ứ đầy tĩnh lặng

Huyễn hoặc mở ra bóng tối

Trong tiếng thổn thức sắc mầu

Tôi dọ dẫm

Như sợ chạm phải nét cọ lung linh của ký ức

Như sợ làm huyên náo cái thầm lặng

Của đôi mắt khép

Như sợ lôi ra ánh sáng

Khuôn mặt nào đó đang lẩn khuất

Đe dọa

Thủy tinh đêm

Thiếu nữ tắm ánh trăng khuya
Tóc loang bóng lá. Loang xanh đêm
Mầu xanh ấy chảy ra từ đôi tay mảnh mướt lá non
Dịu dàng mãnh liệt của chồi biếc
Cô che hết bóng đêm
Trên con đường ánh mắt đang đi
Đêm thiếu nữ. Òa vỡ
Vệt sáng rực rỡ cuối cùng của ngày

Sắc vào tôi
Ánh lửa


2002

(Cảm xúc tranh THIẾU NỮ của họa sĩ NGUYỄN TRUNG)

 


MỘT NHỊP DỪNG

 

Khoảnh khắc những vòng tay. Hụt hẫng

Một vuông trời đêm, thức giấc

Bóng tối so dài hạt lệ…

 

Khoảnh khắc những đêm thầm, nỗi sợ

Nín cơn mơ, canh chừng lời nói mớ

Bình minh bật trắng âm u

 

Khoảnh khắc những bước chân, bóng hút

Đôi mắt ngó con đường đi, bỗng cụt

Mầu san hô đỏ dưới chân ngày

 

Khoảnh khắc dài theo tiếng gọi

Rốt lại một chiều câm tiếng nói

Đợi chờ đuối một giấc mơ

 

Khoảnh khắc vói theo mùa xuân trôi

Mầu hoa tím ở trên đồi

Thường về lao xao trong giấc ngủ

 

Khoảnh khắc những vòng xe lăn mãi

Biết đâu một nhịp dừng thơ dại

Tôi lại về kịp giấc tôi mơ…


2012

(Viết theo nỗi niềm của cha tôi, những năm tháng ở trại tù Gia Trung)

 

CHIỀU BÊN NÀY

 

Chiều bên này ngó bờ bên kia

Biển xuân thì mút mắt

Rung rinh con sóng chia lìa

 

Chiều bên này nhớ bờ bên kia

Hạt nước hát mòn tay đá dựng

Sóng đi hút dấu biển về

 

Chiều bên này gọi chiều bên kia

Tay áo mỏng không thành nhịp vẫy

Gió về ngang xin một chuyến đò

 

Thả bay sợi này tóc mỏi

Bềnh bông hai con mắt nuối

Nắng bên kia. Chiều tối ở bên này

 

Nước mắt rơi lệ bay đi đâu

Sóng trôi trùng trùng hạt muối

Thăm thẳm xa. Và thăm thẳm sâu

 

Rụng hết hạt mùa nhan sắc

Nước xanh ở. Biển trôi ngằn ngặt

Chờ ai neo mỏi hoàng hôn

 

Tìm nhau. Cùng trời biền biệt

Tím mênh mang hoàng hôn tím

Cuối đất ngồi nghe một bóng tan

 

Sẽ tan vào mặn biển

Thả trôi mộng này chiếc dép

Bờ rất xa là bờ bên kia…

 

GIẤC MƠ LARUNG GAR

 

Larung Gar trời khô hết lệ

Đất đằm đằm rung 

Đàn hoa cải khóc mùa khổ nạn

Màu vàng xôn xao báo bão

Thung lũng đỏ. Gió ngất đau mùi gỗ

 

Đêm nay. Có giấc mơ ra đi không về nữa

Ôi giấc mơ Larung Gar lung linh từng đêm tuyết trắng

Ôi giấc mơ Larung Gar bi hùng trầm mặc

Bầy sao đêm. Hành hương

Những bước đi. Thầm thì nốt lặng

 

Đêm nay. Mảnh thời gian xô lệch

Bóng tối ăn mòn ánh sáng

Thềm gạch hốt hoảng dấu chân

Đau lòng tiếng vỡ

Từng lóng gỗ xương khô thiêm thiếp

Nhớ sớm hôm tắm lời kinh kệ

Nhớ áo vàng bay

 

Đêm nay. Ôi giấc mơ Larung Gar. Nhẫn nhịn rách

Đỉnh núi lời kinh mắt ngước

Huyền bí sừng sững tang thương

Bi mẫn dưới trời trang huyết sử. Larung Gar

 

Đêm nay. Tro tàn sẽ cất cao tiếng hát

Đêm nay. Người đi người đi

Trái tim Larung Gar trên tay nhỏ máu

Nối dài đường sáng

Giấc mơ Larung Gar tỏa thơm

Từng hạt tràng rơi là từng hạt gieo mầm

Đồng cải hoa vàng thức dậy

Lời kinh bay

 

Đêm nay. Nức rung trên bàn phím. Nốt gõ. Larung Gar.

Tiếp nối bước người

Thắp cùng bình minh

Viên ngọc đỏ giữa trời Tây Tạng

Như trang kinh mở thắm

Larung Gar. Huyền ảo tuyết xa

Nguồn sáng Himalaya

Ngưng đọng thời gian. Phút bất tuyệt của niềm tin


7.2016

*Sự kiện tàn phá Larung Gar, tu viện Tây Tạng, vào tháng 7/2016


MỘT VÌ SAO MỚI MỌC

 

Người đem theo nụ cười

Đi vào giấc mộng

Những vì sao chưa mọc

Những vì sao đã chết

Bỗng nhận ra mình

Mất tích bao năm

 

Người đem theo nụ cười

Đi vào bóng tối

Những hạt lệ lặng lẽ

Những hạt lệ vô hình

Bỗng nhận ra mình

Bật khóc

 

Người đem theo nụ cười

Đi vào những biên giới

Những biên giới đôi co

Những biên giới gào thét

Bỗng nhận ra mình

Những phân chia hổ thẹn

 

Người đem theo nụ cười        

Đi vào đêm sâu

Đêm nổi ốc giấc mơ

Đêm trừng huyệt lộ

Bỗng nhận ra mình

Đầm đìa mộng dữ

 

Người đem theo nụ cười

Đốt phong long quỷ tối

Đêm nở nụ cười hoa

Ô. một vì sao xa

Vừa mở trời. Dẫn lối…

2021


THỜI QUỶ MỘNG

 

Một thế giới thúc thủ

Bầy quỷ nhỏ nghênh ngang

Gieo trò chơi sinh tử

 

Một thế giới ảm đạm
Cuồng phong vô hình sóng
Phương nào cũng vỡ toang

 

Một thế giới trói vo

Rọ trùng vây bầy quỷ

Run đêm dày tiếng ho

 

Một thế giới chết tươi

Phố lạnh băng tiếng người

Chẻ chia nghìn biên giới

 

Một thế giới tức tưởi

Nhìn nhau lạ hay quen

Cô đơn buồn mặt nạ

 

Một thế giới lặng lẽ

Mầu sắc của nụ cười

Chìm trong mảnh khăn sô

 

Đong sao vừa nước mắt

Nối sao tròn vòng ôm

Bập bềnh nhau khoảng cách

 

Vô tận sâu đêm dài

Quan tài theo quan tài

Đưa nhau về huyệt mộ

 

Sống tận cùng mộng dữ

Đọ sức cùng sa tăng

Mặt trận người áo trắng

 

Quay cuồng phương tự vệ

Người mất bên người còn

Ngày đêm vây mộng quỷ

        

Nhìn cho thấu trời xanh

Nói cho cùng đất thẳm

Khóc cho rền điêu linh

Dài bao nhiêu lời nguyện

Bấy nhiêu nhịp tim cùng

Vực nhau qua bóng chết

 

Mặt trời bừng chân phố

Dấu chấm hết thật to

Sau đêm dài ác mộng

 

Gọi nhau ngày nắng mới
Mùa sống sót reo hò

Đông vui người đi tới

 

Nơi quán xá công viên

Lại tay bắt mặt mừng

Lại hôn nhau đắm đuối

 

Lại thấy môi son đỏ

Lại nghe nhịp giày cao

Reo vui trên hè phố

 

Lại thấy xe và xe

Sáng đưa con đi học

Chiều đón con về nhà

 

Lại thấy xin lại thấy

Những điều rất bình thường

Mà xưa giờ quên thấy…


4.2020 (thời dịch Covid-19)


NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH