Như những toa tàu sắp chạy
Thăm những nhà ga sắp hồi
sinh
Những nhà ga sắp thở…”
[Đinh Cường 1969]
Anh Đinh Cường gọi phone cho tôi chỉ hỏi:” Làm
sao để thành ...Cá?”.
Cá
bơi xuôi lội ngược, vẫy vùng trong biển lớn, hay quanh quẩn trong hồ ao? Cá đẹp
óng ánh bơi ngược dòng, hay lừ đừ chịu trận trong lưới ngày, và ngay cả đang
giãy dụa chết bởi những lưỡi câu lờ lững?
Không
phải, Anh hỏi tôi về cá khác. Cá Vàng.
Năm
1997, anh Trần Công Sung từ Paris viết bài về chuyến ghé thăm một số bạn bè sống
ở California và một vài tiểu bang khác.
Tạp
Chí Thế Kỷ 21 gửi xuống San Diego bài viết của Trần Công Sung viết riêng cho
Nghiêu Đề, chỉ bởi từ câu nói đùa của anh:” Suốt bao năm, Giang ngắm nhìn tôi
như thích một con Cá Vàng”.
Anh
Trần Công Sung viết lời ngợi ca, khen tặng tất cả những “Vợ hiền” trên trái đất.
Dù có thấp thoáng chút hồn thơ mộng, vẫn không dám chểnh mảng cái trách nhiệm
khó khăn muôn đời của “Hội phụ nữ” chúng tôi: Bằng mọi gíá, luôn xây dựng, vun xới quyết liệt cho một gia đình ấm
êm, và hạnh phúc
Cuối
cùng, Anh Nghiêu Đề đau ốm buông bỏ hết mọi thứ, rồi ra đi.
Và
trước khi tôi bước những bước dài theo một Nhân Duyên hoàn toàn mới. Trong những
chuyến du lịch xa xôi, tôi ghé Virginia thăm ngôi nhà thơ mộng của anh chị Đinh
Cường.
Trên
chiếc xe nhỏ mầu đỏ, Anh chạy nhiều vòng qua mọi phố, loanh quanh cùng tôi xem
những kiến trúc yêu kiều của DC.
Nhớ
nhất là lúc tôi ngồi dưới bóng của một tàn cây xanh mát, kiên nhẫn chờ Anh viết
cho xong bài thơ bên dòng Potomac. Dòng sông với nước lung linh sáng trong ánh
nắng gay gắt giữa trưa. Đúng giờ Ngọ.
Nhìn
bóng nước xôn xao, tôi chợt tự hỏi có phải Anh đang nghĩ đến chiếc nhẫn anh đã
quăng xuống hồ Tịnh Tâm? Ném đi mất tăm mối tình đầu tan vỡ của anh, ngay giữa
dòng nước hồ tịch lặng.
Chiếc
nhẫn cũng như đáy hồ… Toàn những chuyện tôi được nghe kể lại. Chỉ có điều
duy
nhất mà tôi còn nhớ, sau 75 lúc phải sống,
phải điên đầu trong than lửa nhọc nhằn, anh Nguyên Khai đã tiếc nuối hỏi đùa
Đinh Cường :” Mi ném nhẫn đó góc nào? để tau ra Huế, tìm cho ra chiếc nhẫn vàng
dưới đáy hồ, sửa soạn một bữa tiệc linh đình, đãi anh em”.
Lái
xe có khi lạc đường, quên lối, nhưng chúng tôi chẳng mấy quan tâm. Anh ghé hai
quán Cafe có trưng tranh, treo bán nhiều tác phẩm rất nhỏ anh ký gửi. Tôi thú vị
tìm ra cái hay hay của những bố cục muốn vượt hẳn ra ngoài khung tranh, những
nét vẽ miên man, bất tận trong một không gian nhỏ hẹp. Rõ ràng tôi đã quen thưởng
lãm tác phẩm Đinh Cường qua những tấm canvas lớn. Bóng thiếu nữ dịu dàng đứng
bên góc nhà thờ, thanh thoát bay cùng tiếng chuông xa vời, trong chiều thu im vắng.
Anh
dặn dò: ” Hôm nay anh mời, Giang phải uống rất nhiều, có thể uống trăm ly Cafe
cho hết tiền của hai bức tranh nhỏ vừa bán”. Tôi cũng hay Cafe sáng, trưa và
chiều tối, có khi cả tỷ tỷ ly trong những lúc chán đời, buồn bã từ ngày anh
Nghiêu Đề đau ốm rồi ra đi. Nhưng hôm nay, một ngày rất đẹp, rất vui ở DC, chắc
tôi không nên phí hoài như thế.
Anh
tiếp tục lái xe, cứ lạc lối và cứ lạc đường, quyết để tìm mua những chai Red
Wine, dưới trăm cái tên mà cả anh và tôi đều chẳng biết rượu ngon hay dở. Anh
muốn dùng cho hết tiền tranh vừa mới có, không hết bởi Cafe, thì phải uống thêm
rượu đỏ. Uống như sự đãi ngộ, phải như một tưởng nhớ về người bạn thân vừa mới
bỏ đời, ra đi...
Chiều
nhạt nắng với ngàn lá phong rơi rụng, con đường mòn phía sau nhà Anh trải đầy
lá úa. Chúng tôi ngồi Cafe, nhắc lại nhiều kỷ niệm từ những ngày còn Hội Họa Sĩ
Trẻ, những ngày tôi còn đi học, tôi còn bé xíu.
Tôi
nhất định không muốn quên lời khiếu nại trong lần đầu tiên tôi gặp anh, anh theo dõi bức tranh của Nghiêu Đề. Bức
tranh mà khi mang tới phòng triển lãm của Hội Hoạ Sĩ Trẻ ở Alliance Francaise
Gallery. Chân dung đẹp mơ màng của tôi với khung tranh chỉ được anh Nghiêu Đề
quấn rất vội vàng bằng những sợi giây lạt. Với tôi, đó là một khung tranh khác
lạ hay hay, và có thêm cả sự chân tình, dễ thương. Nhưng ngay lập tức, anh Đinh
Cường nói với tôi theo một ý nghĩa khác:” Bằng mấy vòng giây lạt đó, “Nó” sẽ
trói đời cô vào cái kiếp sống lơ tơ mơ, sống vất vưởng trên cung trăng, sống
lang thang bên ngoài trái đất …”
Và lời
anh Đinh Cường nói đã như một tiên tri, những sợi giây lạt tưởng như mong manh
dễ rớt rơi đó, đã trói buộc tôi với anh Nghiêu Đề, một họa sĩ tài hoa nhưng
nghèo nhất nước. Chúng tôi đã sống chan
hòa, sống cùng nhau cho đến hết, và cho cả đến chết.
*
Chị
Đinh Cường mời thêm họa sĩ Ngọc Dũng, người có nhà rất gần, một bạn thân mà như
hàng xóm. Chiều tà với lá tả tơi bay, lá rụng vàng theo gió sau hiên nhà. Chúng
tôi ngồi với Cafe, và những ly rượu đỏ.
“...Ngoài ta ai đón trăng
huyền lặn
Mà dẫn đi qua khỏi cửu
trùng?...”
[Trần Dần]
Anh Ngọc Dũng đọc thơ Trần Dần, Hữu Loan. Tôi
ngâm thơ Hoàng Cầm, Quang Dũng...
“...Vầng trán em vương trời
quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây
phương
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương?...”
[Quang Dũng]
Chúng
tôi như đang sướt mướt, gọi mời những hồn ma bóng quế trong Nhân Văn Giai Phẩm
về đây, ngồi với.
“...Chồng em rách nát chiến
bào
Vi vu gió thổi, bay vào Kinh
Đô…”
[Hoàng Cầm]
Chút
se sắt lạnh của chiều như làm những lời thơ xưa, nửa hùng tráng nửa buồn hơn.
Tôi
nhắc anh Đinh Cường bài thơ mới bên dòng Potomac.
Anh tìm trong túi áo, anh ra tìm ngoài xe… Bài thơ chưa thuộc, bài thơ biến mất. Anh tiếc nuối những vần thơ vừa mất tích.
Nhớ
nhớ quên quên, Anh thở những hơi dài trong Pipe thuốc, đọc chút thơ có nhắc chiếc
nhẫn đã quăng giữa lòng hồ Tịnh Tâm. Nhìn khói haft & haft mơ màng bay,
nghe thơ mà tưởng như đang nghe anh kể lại những kỷ niệm xa vời...
Tránh
đi chút nặng nề của quá khứ, anh mời chúng tôi xuống basement, Studio với rất
nhiều tranh sơn dầu. Hội Hoạ Sĩ Trẻ chỉ có anh là người vẽ nhiều tranh nhất.
Anh có nhã ý tặng bức nào tôi muốn mang về california.
Tranh
của anh tôi treo trong phòng khách, vẫn rất mơ màng và u hoài như một bài thơ cổ.
Chỉ
một năm, sau lần chúng tôi ngồi Cafe bên khu rừng phong rất đẹp ở nhà anh Đinh
Cường. Từ nơi khác xa xôi, tôi biết tin anh Ngọc Dũng ra đi.
Nghiêu
Đề, Ngọc Dũng, và rồi Đinh Cường. Những con Cá Vàng như lời ví von của một năm
nào, rất cũ. Lần lượt đã theo dòng nước trôi, rồi biến mất tăm, và sẽ quên lãng
hết, ngay cả trong lòng người.
Duy
nhất anh Đinh Cường, người ước ao biến thành “Cá Vàng”.
Cá
vàng đã lững lờ lặn sâu xuống dòng nước cũ, đã tìm cho ra dưới lòng hồ Tịnh
Tâm, chiếc nhẫn nào đã ném đi từ những năm xưa.
Trên
chiếc cổ nho nhỏ, Cá Vàng có mang thêm chiếc nhẫn.
Nhẫn
vẫn đẹp rực rỡ và óng ánh sáng như một chiếc kiềng vàng.
Lê Chiều Giang