Friday, November 12, 2021

2197. KC NGUYỄN 5 bài thơ



Thiền

  

cửa sổ anh trông ra một thiền đường

phố chạy dài từ tây sang đông và ngược lại

dòng xe đặc nghẹt, những con cá hồi cuối hành trình

vũng nước mưa còn sót bắn lên khi chúng bơi qua.  những hạt lấm tấm trên kính xe chiều nghiêng của nắng

chiều nghiêng của những khuôn mặt, gần như bất động

gần như sự bình an của thiền

 

anh cũng tìm kiếm sự bình yên

đi từ tây sang đông và ngược lại

đổi mười phút tối tăm với một giờ từ thiện

cân những hạt đỗ đen đếm những hạt trắng trên đầu ngón tay

 

cửa sổ anh đóng lại khi đêm về

thiền đường buồn như rạp hát

những ý nghĩ đi mất

còn một cái gì đó tựa như bâng khuâng tựa như bùi ngùi tựa như  hối tiếc

ngữ vựng bất lực

tựa như một ca sĩ hạng B biết mặt nhưng nghĩ mãi không ra tên

một cái gì đó kêu van

em đừng về: giữa trời đen và mặt đất đen em và một ngàn bản chụp đầy màu sắc ống kính zoom kéo người xa tít.  đến gần

hai ngàn con mắt nhìn anh

môi nào có thể dối  trước hai ngàn con mắt

 

anh đọc lại một bài viết

thầy tu không hiểu bàn tay có nhiều sóng điện mỗi cái chạm để lại từ trường từ trường giữ chặt hình ảnh không buông.  em vẫn còn đó dù anh nhắm mắt

những hạt nước lấm tấm bám vào không gian chiều nghiêng của tình yêu đắng

thiền bật khóc như một đứa con trai mười lăm 

 


Chiều tình yêu

  

nói yêu, nhớ hàng cây hoa hướng dương hai bên

con đường chạy suốt lên cái dốc cao dẫn tới ngọn đồi nơi mở đầu mùa

rung cảm

ngây thơ, thử vị ngọt còn lại của chiếc hôn sâu kiểu Pháp

mắt mở to

 

nói yêu, hơi ấm ngón tay em

trên môi anh

nhẹ như hơi nước

nói yêu, thế giới mơ hồ ta sống

mộng và thực pha chung

 

đổ tràn ra

chúng ta thở

và say khướt

 

nói yêu

bẻ cong tất cả kích thước mà ta biết

chiều dài chiều rộng chiều sâu chiều thời gian

trộn nhào thứ tự chúng

nói yêu như ngày nào

ta thốt

làm như ta biết gốc nguồn của cái chữ ban sơ

làm như nó được ngâm trong bất diệt

làm như nó còn mãi thực, dù ta không

 

hoa chẳng bao giờ chết

vẽ đẹp được tạo ra để tồn tại, đừng để tâm

những người không biết thượng đế có hay không có

tình yêu, tạo theo hình ảnh của chúng ta

nằm trên chiều thời gian

loã lồ, trầm cảm

gọi hàng cây hoa hướng dương bên đường dẫn tới một chiều riêng

 


Hoàng hôn 

  

tháng sáu hoàng hôn rất ngắn

giữa mặt trời và mặt trăng chỉ là một khoảng thời gian nhỏ

ngày ra đi, áo vàng chói

đêm đến, áo choàng đen lấm tấm phấn hoa

ta hối thúc đàn chim bay ngang

với những cái vẫy tay

tay ta xuơng xẫu, lại một lần nữa thời gian là tiêu đề của tâm thức

ngày mai mặt trời mọc

thờ ơ hay cười trên di tích

những con khủng long chết

Nam Mỹ rớt ra từ Phi Châu

một đời người là bao nhiêu trong khoảng vô cùng

những vì sao tắt trước khi ta kịp nhìn thấy chúng

chỗ ta đang đứng, bao nhiêu người đã đi qua

những linh hồn trẻ con

có được những linh hồn già bồng bế

ta không nghe câu trả lời

từ núi, sinh ra triệu năm trước

từ trời, đến sau thuở lập thiên

ta mở sách, người mù xem voi

ta nhìn em

em trả lời bằng một nụ hôn

ta lại làm con ong thợ ngu ngơ

bay vào rừng

tìm mật hoa mang về cho ong chúa

 


Saigon để lại sau lưng

  

để lại Saigon sau lưng nhiều năm trước

không buồn nhìn lại

những con đường đau và chết cũng như người  

 

để lại ngôi trường áo trắng toàn con gái

chẳng bao giờ nghĩ đời chán ngắt khi không có con trai

mùa mưa những con sâu bé từ ngọn cây giăng tơ xuống

biết trước một ngày không được bay   

 

để lại nhà thờ Đức bà cao giữa phố   

tín đồ hạng chót đứng xa xa 

bài giảng nghe câu được câu không, kinh chưa thuộc 

chúa có bỏ đi, cũng là vừa 

 

để lại nỗi buồn mới manh nha mà đã lớn 

nước mắt chưa kịp mặn đã rơi

thực tế lăm le nhìn vào mắt

tàn tích nào còn lại của ngày vui

 

ngoảnh lại, Saigon xa lạ

Venice nằm trên biển cạn

Beijing bên ngoài Vạn lý trường thành

 

ngoành lại, Saigon là khuôn mặt

thật là lạ mà cũng thật là quen

thì ra bụi thời gian đóng đầy mà trái tim vẫn mỏng

một khoé miệng hờn cũng làm động vết thương  

 

ngoảnh lại để nghe tiếng thở dài

giữa tiếng cười chưa hết đỏ

và tiếng nhạc và áo quần và sàn nhảy

Saigon bây giờ hao hao đô thị Mỹ

dấu trong một xó là nỗi buồn tôi để lại đằng sau

 

 

Nhà triết học

ở góc phố Cordova

  

Ông ngồi đó, mỗi sáng, trên chiếc xe lăn

ba phần tư thế kỷ trên đầu đè nặng

miệng không răng móm mém

không ngừng

kêu gọi

 

tôi liếc nhìn

cơ thể co rúm của ông

bước nhanh

một cái nhìn cũng đủ gây khó chịu

 

ông ngồi đó, chung quanh

là khách du lịch máy ảnh liên hồi nhấp nháy

những người trong bộ quần áo hai ngàn đô la, nói chuyện trên điện thoại

tôi, xách tay năm trăm đô la, tìm kiếm thăng tiến trong nghề nghiệp

từng ngày

 

thế giới này

nhộn nhịp, sống động, lạnh lùng, chết chóc

đồng cảm, có trách nhiệm

không có lòng từ thiện, hai thái cực, phân chia

tôi cần nhiều tỉnh từ hơn

tôi mất tích

 

ông giúp tôi được không, nhà triết học

ông, một nhân chứng chuyên cần

nói về lòng trắc ẩn hàng ngày

và cho thấy

thế nào là không còn phẩm giá

thiếu mạch lạc trong từ ngữ

nhưng với hình thái ông tuyên bố một cách hùng hồn

loài người đang bước khập khiễng trên đôi chân tật nguyền của họ


kc Nguyễn

(Trích từ tập thơ CHIỀU TÌNH YÊU, Escape Publishing xuất bản, 2021)