TIỂU SỬ:
Tên thật: LÊ THÀNH TÔN
Nơi sinh: Quảng Nam
Năm sinh: 9/9/1943
Hiện định cư tại tiểu bang California,
Mỹ.
TÁC PHẨM:
Thắp Tình, thơ 1969
Trước khi xuất bản thi tập độc nhất Thắp Tình năm 1969, THÀNH TÔN đã được biết
đến qua những bài thơ đăng trên các tập san BÁCH KHOA, VĂN HỌC, VẤN ĐỀ… Thơ ông
hàm chứa nỗi khắc khoải không nguôi đến cuộc hiện sinh. Những tra vấn về bản thân,
tha nhân tạo nên một không khí u uất, nặng nề cho tâm thức lẫn đời sống.
tôi rờ khắp châu thân rồi tự hỏi
có tay chân mặt mũi cũng tình cờ
ở trong đó âm thầm vang tiếng gõ
và máu hồng chắc cũng hư vô
tôi tra gạn tôi như cuộc chiến
không lý do trên số phận con người
Một điểm đáng nói đến nhất của THÀNH TÔN
là sự nổ lực cách tân trong thơ lục bát. Gần với cung cách của CUNG TRẦM TƯỞNG,
VIÊN LINH; ông đã sử dụng từ ngữ rất ấn tượng tạo sự mới lạ có tính siêu hình
trong những thi ảnh.
Quẩn quanh tháng tận năm cùng
Hai vai cát bụi trùng trùng diệt sinh
Về đâu quỷ dữ thần linh
Nửa thân bay bổng nửa mình trì lôi
…
Tay không vòng giáp thân gù
Cõi này gió võng mưa dù mộ ôi
Kiếp nào thẩm thấu khuya tôi
Má nheo mật lệ xẻ bồi tượng khô
Hiện ông định cư tại tiểu bang
California, Mỹ theo chương trình H.O từ năm 1997 và không thấy sáng tác gì thêm
nữa.
TRÍCH THƠ:
CÚI XUỐNG
nhặt thưa tiếng động con tiền
âm dương chén lật quẻ hiền thầy coi
nghĩ mình con một hiếm hoi
tuổi mang tên ngựa có mòi cong lưng
đứng đi hung hãn thú rừng
đêm thu bóng lạ hồn rưng máu đào
đầm đầm cát bụi chiêm bao
mặt chai mày sạn lạ nào bóng đi
đã qua mấy chặng rầu rì
thân con ngựa chứng không vì yên cương
tới lui dồn thế chân tường
thu tay trợn mắt mở đường tồn sinh
trầy da tróc vảy lạ hình
uốn lưng ngửa mặt nỗi mình một mai
tư phong thân ngựa mặt dài
bốn chân biểu diễn đặc tài cong lưng
Tập san VẤN ĐỀ số 15
MIỀN CƯ NGỤ
1.
bước chân đuổi theo cùng
ngày tháng
con đường vòng không dẫn
đến đâu
muốn soi mặt mình gương
đã rạn
tôi trở về tôi như vực
sâu
tôi thỏa thuận xác thân
miền cư ngụ
nhận sống đời như chuyện
đã đành
cha mẹ anh em cùng ngôn
ngữ
trao đổi nhau như dĩ nhiên
2.
kể từ đó đứng ngồi cho
phải phép
vô lẽ nằm khi thiên hạ đi
cũng có lúc tưởng mình
lộn kiếp
nhìn tay chân mặt mũi
nghĩ hơi kỳ
đặt câu hỏi cho từng
người đã gặp
nhưng lạ thay, bị từ chối
cảm thông
nên trở về tôi thằng lạ
mặt
trở về tôi cùng một chiếc
gông
làm kẻ lưu vong trên thân
xác
có đứng đi đâu ý định
riêng
phải sống là đầu hàng cái
chết
sao tranh dành nhau một miếng ăn
3.
bây giờ tôi như kẻ tử
thương
ném cái nhìn tật nguyền
lên thân thể
tay có cụt tôi ôm em bằng
môi
chân có què tôi đi bằng
hai vế
đến trăm tuổi đời, tôi
ngã xuống
sống đã khôn thì thác
phải thiêng
thôi gỉã từ anh em nó về
đất
tôi rời tôi như một chiếc
tên
Thi tập Thắp Tình
CUỘC ĐUỔI BẮT
Tôi chóng mặt đi theo
chiều trôn ốc
Va vào đâu dội lại số
phận buồn
Tay thủ thế lăn từng vòng
ảo tưởng
Mặt mày tôi lem luốc nỗi
bi thương
Thử đứng lại nhưng dòng
sông vẫn chảy
Tôi buông tôi theo triều
lũ xa bờ
Mặt xây xẩm tay ngoằn
ngoèo mất dạy
Ðấm đá tôi và cấu xé thơ
Tôi xa lạ như tháng ngày
cuốn hút
Tách khỏi tôi vào đứng
lại nhìn
Mặt vuông vức, tóc đen
niềm cốt nhục
Ðá vào tôi con vụ đảo
điên
Tôi lấy trớn để thăng
bằng lại
Nhưng quẩn quanh sơ ý vấp
luôn luôn
Trò chơi cũ không gây
thêm hào hứng
Tôi ngọt ngào như vết
thương
Ðể kiếm sống kéo lê đời
ảo thuật
Khán giả ngoài la ó xua
tay
Tôi xa lạ ngắm xem từng
khuôn mặt
Chợt hiểu rồi tôi nhảy
múa lăn quay
Trò giải trí từng ấy năm
hãm cương lại
Ði vòng vòng theo lịch sử
xem
Khi đã giáp mặt mình
gương cũng vỡ
Tôi vô cùng như bóng đêm.
Tập san VẤN ĐỀ số 13
RANH GIỚI
Vui riêng, cười lẻ, khóc
thầm
đời sao sống vậy hồi âm
cõi nào
vô ra nhạt bóng lao đao
co thân thủ thế trông vào
những đâu
nhện buồn chỉ đó canh
thâu
lưới chăng hồn dựng mắt
sầu nhặt thưa
tới lui chân lạc tay thừa
mẹ cha cũng vậy nên chưa
hiểu giùm
xuống lên trời tận đất
cùng
anh em ngày một muôn
trùng cách xa
máu hồng mạch sẻ lần qua
bàn chân vỉa phố một ta
kẻ chờ
dây dưa chắp nẻo ơ thờ
ngọn đèn chứng giám cũng
mờ bóng quen
sống không tiếng động
thân hèn
lại qua cũng vậy chi bằng
thu thân
đi, về bóng lạ bàn chân
dòng sông nghiệp dĩ tiếp
dần biển khơi
quanh co nghĩ rộng đất
trời
cái tôi hiện hữu một thời
vong nô
khép dần cánh cửa hư vô
thân chưa nhập thế cơ hồ
cách xa
Thi tập Thắp Tình
NIỀM RIÊNG
Ngắm ta dị tướng kỳ hình
Ngay thân thất lạc cong mình bơ vơ
Trăm năm xê dịch hằng giờ
Tình thâm nhòa nhạt từng tờ lá bay
Ngoài tầm mắt thịt, vòng tay
Sáng ra phiến trán đã đầy dấu nhăn
Gương soi mặt nọ thường hằng
Ta trong ý kẻ đôi đằng loanh quanh
Máu nào trăm sợi phân ranh
Bóng chao tượng động hồn nhanh xác rù
Cuộc ta, một cõi biên khu
Thác thiêng ảo giác sống ngu đời đời
Khoanh tay chịu tiếng ngậm lời
Phàm thân linh thể đất trời hư không
KẺ LÃNG TỬ
Quán trưa ghế một ta ngồi
Ly bia cũng nhạt cảnh đời tiêu sơ
Vào ra quen mặt nghi ngờ
Vòng quay đã lặp đĩa mờ âm thanh
Buồn buồn thổi khói lên nhanh
Mờ hơi ẩm quán lạnh tanh hồn người
Ngoài trời vồi vội mưa rơi
Phố quen nhàn nhạt cảnh đời bay bay
Co ro hồn tỉnh chân say
Thân ta ướt át quên ngày nồng cơn
Nhớ em trăm sợi chờn vờn
Nhạc hâm nóng máu dập dờn da gai
Bia lưng. Ghế nóng. Mưa mài
Quanh ta cảnh tượng nhạt phai tình người
Ngồi đây trông thật thảnh thơi
Tủy xương dậm dật trăm lời nôn nao
Cảnh ta, kẻ lạ trông vào
Dài đuôi mắt liếc đủ xao dòng tình
NÓI VỚI CÔ BÉ NGỒI QUÁN
Tặng
các bạn hội quán: Đán, Lân, Danh
Vào đây, ghế quạnh, khuya
người
Quán như địa phủ, nhạc
đời nhân gian
Quầy trơ, mắt bé ngỡ
ngàng
Thuyền ai đổ bến, lòng
nàng bâng khuâng
Hồn ta trải gió đầy sân
Tình ta, mây cũng mấy lần
thu nao
Vào đây bàn nhẵn, câu
chào
Quen như thân thể, lạ nào chén ly
Đời nhau, khói thuốc quên
đi
Bên tai cổ nhạc lầm lỳ
canh tân
Trên kia dáng bé tần ngần
Lời yêu chậm nói, tình
gần tay trao
Vào đây đèn đủ hanh hao
Bóng ai theo đến kẻ nào
quay lui
Cúi đời trên chén ly,
khuya
Mắt nhau một hướng, tình
chia mấy trùng
Ngồi thầm, góc quán mông
lung
Xa nghe lời kẻ, gần chùng
dáng ai
Vào đây nhạc đĩa đầy vai
Vòng quay nhịp lặp, kim mài giọng quen
Mòn hao sợi tóc trăm năm
Khuya, mưng máu chậm.
Tình, bầm tim mau
Ngậm lòng, quán vắng, ơn
nhau
Ly trơ ghế nóng, bé chau
mắt nhìn
Vào đây như một đức tin
Khói tan đốm thuốc, đời
vin tay nào
Miệng cười kín nụ lao đao
Tình chia nghĩa sớt, câu
chào riêng ai
Trách gì ý lỡ, lời sai
Cho nhau góc quán đêm dài
dung thân
Thôi em trả đó tình gần
Ta xin bóng chiếc, đời cần nhau, đâu?
Vào đây, ghế quạnh, khuya
nhàu
Tình như cổ tích đời sau
kể thầm.
DẠM MẶT
Cõi chiều
chuyến cuối, hư không
Hồn treo biển
đợi trời hồng rán xa
Nhá nhem một
cuộc đời ta
Chân như phách
thể gian tà tấm thân
Trở về giáp
mặt, phân vân
Trăm năm nháp
bản một lần hắt hơi
Trăm năm, ngày dậm chân đời
Hoãn trì kiếp
kẻ đầy vơi tình người
Soi ta, kéo
xếch môi cười
Gương bày mặt
nạc buồn phơi cõi hồn
Ngậm lòng một
cuộc, bôn chôn
Sầu ta kín mái
hiên mòn chân mưa
Mịt mù cảnh
sắc sau xưa
Cứng thân tượng
gỗ chờ, chưa nhập thần
Sống mài nhẵn
cuộc ly thân
Xác ngay bóng
ngã thể đần hồn thiêng
Cõi ta kẻ dữ
người hiền
Nhân gian dạm
mặt oan khiên một đời
KẺ ĐÀO NGŨ
Buổi sáng soi gương và đội mũ
Lòng đã hồ nghi khuôn mặt
quen
Dấu vết riêng nào trên nhân
dạng
Đã hằng hằng không tuổi tên
Chân bước ra đường luôn
chạm mặt
Những bàng hoàng trên nhan
diện ai
Sống nửa đời người chưa dám
chắc
Chân dung ta trung thực bao
phần
Nên nhiều lúc tâm thần chấn
động
Một kẻ nào ẩn dạng, âm mưu
Hắn tà giáo hay giòng chính
thống
Mặt đầm đầm đường nét hư vô
Những dội đập ngày đêm bấn
loạn
Trán phẳng phiu dậy sóng
muộn phiền
Thân chống bộ xương ròn hữu
hạn
Hồn mang ảo giác kẻ tham
thiền
Ngực sống đã mơ hồ nhịp đập
Tim trong tay kẻ lạ âm thầm
Cõi nào phân chia miền
tranh chấp
Thân vô cùng ràn rụa mối
thương tâm
Ta bắt gặp ngoài ta hình
bóng
Những đường quen nét thuộc
nghi ngờ
Kẻ đào ngũ lầm lì, ngập ngọng
Nhàn nhạt trong cơ thể hồ
đồ
Kẻ đào ngũ, chính ta trong
hắn
Ngực cơ hồ đập nhịp ai xa
Tuần báo KHỞI HÀNH số 61