Ô CỬA NHÌN ĐỜI
Kín bưng
giữa bốn bức tường,
Cũng may
còn một ô vuông nhìn đời :
Nhìn mùa
thu lá thu
rơi,
Nhìn
chiều mưa đổ tơi bời bên
song,
Lặng nhìn
những buổi trời trong
Nghe con
chim hót mà lòng không vui,
Có khi
nhìn thấy mặt
người,
Lạnh căm
đôi mắt thay lời chào
nhau…
Dõi nhìn
chiếc én về
đâu,
Giữa trời
thăm thẳm một màu chiều
buông,
Hoàng hôn
nhìn sợi khói vương
Trên hàng
cây đứng cuối đường xa
xăm;
Đêm nao
thoáng thấy trăng
rằm,
Qua nhanh
như sợ ai cầm lấy
tay…
Cả đời
nhìn mãi mây bay,
Sao hôm
nay bỗng lòng ngây ngất
sầu,
Nhắm đôi
mắt nhìn thật sâu
:
Một trời
tang tóc, ấy màu quê
hương…
Bờ môi
mặn giọt đoạn trường,
Vẫn xanh
mơ ước con đường nở hoa…
Có vì sao
ở thật xa,
Dịu dàng
màu mắt như là cố nhân,
Nhìn nhau
tha thiết ân
cần,
Cùng
tương tư một mùa xuân thiên đường…
Đêm về
nhìn ánh đèn vàng,
Dọc tường
vôi xám sáng hàng kẽm gai,
Vách bên
có tiếng thở
dài,
Biết anh
đã lỡ mộng đời tự do;
Mấy phòng
liên tiếp cùng
ho:
Là lời
nhắn nhủ dặn dò gì nhau;
Nghe lòng
ấm giữa đêm
sâu,
Biết đời
còn những nhịp cầu tri
âm;
Trong tăm
tối, nỗi vui
thầm
Tỏa hương
như giữa một đầm hoa sen…
Sắc trời
bàng bạc sương
in
Tiếng con
vạc lẻ vừa chìm đâu
đây…
Cửa đời
nhỏ tựa bàn
tay,
Vẫn nhìn
thấy ánh sao Mai rạng ngời…
T.20, Mùa
thu 1983
NGỒI DƯỚI TRĂNG TÀ CHIÊM BAO
Vườn
khuya trăng khuyết nửa vành,
Ngồi nghe
tĩnh lặng đã thành thói quen;
Ước gì có
ở một bên
Là Em với
mái tóc huyền gió bay…
Lâu rồi
cho đến hôm nay
Mùi hương
quen của những ngày rất xa,
Quyện
cùng hương một loài hoa
Ru ta
ngồi dưới trăng tà chiêm bao…
Trại Xuân Lộc, 13.9.1996
HAI MƯƠI NĂM SAU TRỞ LẠI VƯỜN NHÀ CŨ
Quê nhà
xa cũng chẳng xa,
Ngỡ ngàng
ta kẻ phồn hoa lạc loài.
Dọc đường
ruộng lúa, nương khoai,
Bờ tre,
bóng núi, chiều phai sắc chiều.
Chạnh
lòng trước cõi quạnh hiu;
Bước chân
xô dạt ngọn triều mộng du…
Cánh cò
như một lời ru,
Từ bên
kia đỉnh sương mù ấu thơ….
Quê nhà
đây? Thực hay mơ?
Khu vườn
xưa đã bây giờ nghĩa trang!
Nằm kia
người của xóm làng,
Lạc nhau
từ thuở giặc tràn về đây.
Cuối trời
góc biển, chân mây,
Nửa đời
không hẹn mà nay tương phùng.
Nén tâm
hương gửi vô cùng
Lòng
riêng dằng dặc nỗi buồn, nỗi thương….
…..
Bâng
khuâng chiều giữa cố hương,
Vành
trăng như khói, như sương hiện về….
Phước Thắng (Bình Định)
Tháng 8.1998
VẦNG DƯƠNG CÒN LẤM BỤI MÙ
Thôi thì
rũ áo phong sương,
Xếp tàn
y, giữ chút hương giang hồ.
Đã không
dựng được cơ đồ,
Cầm bằng
mây khói giấc mơ đổi dời…
Mênh mông
một nỗi đau đời;
Giật mình
ngoảnh lại kiếp người phù du
Vầng
dương còn lấm bụi mù
Không soi
thấu đến bể sầu thế nhân
Điền trang Lộc Xuân
18.7.2004
LÊ PHƯƠNG NGUYÊN
(1943-2020)