4-
Khái Hưng và Phong Hóa
Đọc
Phong Hóa chúng ta sẽ thấy về mặt bài vở: Phong Hóa từ số 1 (16-6-1932) đến số
13 (8-9-1932) do Khái Hưng phụ trách, từ số 14 (22-9-1932) trở đi, Nhất Linh
đổi mới tờ báo, mời thêm những người viết, người vẽ mới và làm Giám đốc.
Theo
Những ngày vui của Khái Hưng, sở dĩ có sự cải tiến này là nhờ số tiền
10.000 đồng của ân nhân người Minh hương Nguyễn Văn Tiên Leung-Fat-Fa di
tặng. Nói khác đi, số tiền Nhất Linh có để phát triển tờ báo là của một người
Minh hương, trước chịu ơn Khái Hưng, cho hoặc cho vay.
Trên
Phong Hoá số 14 (22-9-32) có đăng quảng cáo xà phòng thơm Mondia, Đại lý độc
quyền là Lune-Fat, 22 Hàng Bạc Hà Nội. Phải chăng đây là cửa hiệu của gia đình Leung-Fat-Fa?
Chúng
tôi xin tóm tắt lại câu chuyện ra được kể trong Những ngày vui:
Duy
[Nguyễn Gia Trí] xoay xở, gạ ông chủ hãng xe hơi bỏ tiền ra in báo để
đăng quảng cáo khỏi tốn tiền. Ông chủ cho bọn Phương [Khái Hưng] Duy mỗi tháng
200 đồng để làm báo Tự Động. Tự Động là tờ báo đầu tiên [tức là Phong
Hóa từ số 1 đến số 13] do Phương, Điển viết, Duy vẽ. Điển chắc là nhân vật hư
cấu vì chẳng thấy bài nào có thể gọi là của Điển trên báo Phong Hóa. Được trợ
cấp 200 đồng, cộng thêm tiền Duy làm "áp phe" và vẽ tranh, nên Tự
Động ra được, nhưng báo ế, không biết sống chết lúc nào, mặc dù Duy cố hết
sức xin quảng cáo các nhà giầu, cũng không ai bỏ tiền ra. Cuối cùng, nhờ di sản
của Nguyễn Văn Tiên Leung-Fat-Fa, mới có tờ Con người [tức là
Phong Hóa kể từ số 14].
Về
cái tên Tự Động
Phương
[Khái Hưng] chất vấn Duy [Nguyễn Gia Trí]:
"Phương
hỏi:
-
Thế báo anh tên là gì?
-
Ô tô.
Điển
lăn ra cười:
-
Trời ơi! Trên báo Ô tô của anh mà chúng tôi gửi đăng văn, đăng truyện dài,
truyện ngắn, thì thánh cũng phải tức cười.
-
Việc gì mà tức cười? Thế trên báo Nông Lâm người ta đăng toàn truyện văn chương
và truyện kiếm hiệp thì sao? Vả lại mai tôi mới nộp đơn xin ra báo. Nếu các anh
không thích cái tên Ô tô thì tôi sẽ đổi nó ra "Tự động". Không ai
hiểu tự động là cái quái quỷ gì, thế là được rồi. Rồi trong bài phi lộ, ta sẽ
nói lờ mờ mấy câu cho độc giả hiểu lầm ra nghiã tự do, tự lập gì đó. Thế là báo
chạy như mớ tôm tươi ngay. Các anh tha hồ viết.
Phương
và Điển vẫn tưởng đó là một câu chuyện đùa bỡn. Nhưng hai chàng kinh ngạc xiết
bao khi, một tuần lễ sau, cùng nhận được giấy gọi ra sở liêm phóng khai căn
cước và lý lịch. Đến đây, Phương mới biết mình nghiễm nhiên trở nên chủ bút tờ
báo "Tự động". Giá không có cái dấu ngoặc hàng chữ Pháp (Auto Revue),
thì có lẽ chàng cũng quên bẵng nghiã chữ "Tự động".
Rồi
nhờ về thế lực và sự vận động của chủ hãng xe lớn, hai tháng sau, báo "Tự
Động" được phép ra đời để góp tiếng với các bạn đồng nghiệp Nam Trung
Bắc"[1]
Đoạn
văn này phản ảnh một số việc thực: nhờ thế lực của ông Phạm Hữu Ninh và Nguyễn
Xuân Mai (tên hai người được ghi trên đầu báo Phong Hóa) mà báo Tự Động
(tức Phong Hóa) xin được giấy phép ra đời. Khái Hưng là chủ bút. Đây là tờ báo
đầu tiên của nhóm Tự Động, cũng là giai đoạn đầu của tờ Phong Hóa, Khái
Hưng viết gần hết các bài trên báo với những bút hiệu khác nhau.
Tự
Động
là tên báo, nhưng sự thực là tên văn đoàn Tự Lực nói trại đi. Vậy
"nhóm Tự Động" hay nhóm Tự Lực, lúc đầu chỉ có hai người: Khái Hưng
và Nguyễn Gia Trí.
Đến
khi Tự Động trở thành báo Con Người (tức là Phong Hóa từ số 14 trở đi),
Nhất Linh mới cải tổ tờ báo, làm Giám đốc, mượn thêm những người mới.
Sự
vận động cho báo Tự Động (tức Phong Hóa số1) được Khái Hưng mô tả như
sau:
"Trên
các bức tường ở các nơi ngã ba, ngã tư thành phố Hà Nội, người ta thấy dán
những tờ yết thị màu vàng rộng bản có hai chữ lớn "Tự Động".
Lại
gần người ta sẽ nhận rõ, vẽ mầu đỏ, hai bàn ty gân guốc nắm chặt cái
"volant" và viết đè lên trên những dòng chữ đen sau này:
Tuần
báo ra ngày thứ năm
Có
đủ các mục về chính trị, xã hội, thương mại, văn chương và phụ nữ, do các nhà
văn có chân tài soạn…
Số
đầu ra ngày 1/10/19… sẽ có những bài:
1)
Mấy lời phi lộ, của Tự động.
2)
Mỹ thuật và ô tô của họa sĩ Nguyễn văn Duy.
3)
Tôi làm thầu khoán, phóng sự của Trần đình Điển.
4)
Nhan sắc của cô Đỗ mộng Nga.
5)
Đêm thu mơ màng, truyện ngắn của cô Song Thu.
6)
Một đời, truyện dài của Đỗ như Phương.
Và
nhiểu bài rất hay rất mới rất vui của toàn các văn sĩ đã có tiếng tăm trong
làng báo và làng văn.
Đón
xem sẽ biết" (Những ngày vui, trang 103).
Khái
Hưng còn đưa vào miệng người đi đường (bình phẩm bức quảng cáo) những lời sau
đây:
"Một
người láu lỉnh đáp:
-
Phải, tự động xa, tự động xa. Nhớ ngày Nam Phong mới ra đời, ông Phạm Quỳnh
cũng gọi xe ô tô là tự động xa. Biết đâu tự động đây lại không là tự động xa,
và tờ báo Tự Động lại không chỉ là một tờ báo quảng cáo ô tô!
Tiếng
cười lại phá lên một lần nữa. Một chàng đeo kính trắng ý chừng muốn khoe rằng
ta giỏi chữ nho, giảng nghiã:
-
Tự động là tự mình động đậy, tự mình chuyển động, không phải theo ai, không nhờ
sức ngoài, không chịu ảnh hưởng ở ngoài sai khiến. Hai chữ "tự động"
của người ta hay lắm đấy chứ. Báo Tự động của người ta là một tờ báo tự lập,
không sống về phụ cấp của chính phủ hay của một nhà tư bản nào [chúng
tôi in đậm] Tự hoạt động để sống một cách vẻ vang" (Những ngày
vui, trang 104- 105).
Với
giọng nửa đùa nửa thực, Khái Hưng xác định vai trò của Nguyễn Gia Trí trong tờ
báo với bài Mỹ thuật và ô tô của họa sĩ Nguyễn văn Duy.
Rồi ông lái hai chữ Tự Lực thành Tự Động để chế nhạo Phạm Quỳnh
dùng chữ nho, đồng thời khoe Phong Hóa là "tờ báo tự lập, không
sống về phụ cấp của chính phủ hay của một nhà tư bản nào" để
chứng tỏ hai chữ Tự Lực đã có từ thời kỳ đầu tiên và quyết định tự lập,
không xin tiền trợ cấp của chính phủ hay một nhà tư bản nào, cũng vậy.
Khái
Hưng lại kể lúc mọi người đang bình phẩm tờ quảng cáo, thì "trong khi
ấy ở phố Đường Thành hẻo lánh, các nhân viên toà soạn báo Tự Động làm việc để
xuất bản số đầu kịp vào ngày đã định"[2]
Như
vậy trụ sở đầu tiên của Phong Hóa ở phố Đường Thành chăng? Hay đây là địa chỉ
Khái Hưng đặt ra? Còn căn nhà năm phòng mà Duy (Nguyễn Gia Trí) thuê cho
Phương (Khái Hưng) để làm báo, là nhà nào? Nhà Đường Thành hay là nhà số 1,
đường Carnot, toà soạn và trị sự báo Phong Hóa từ số 1 đến số 126 (30-11-1934),
trước khi dời về 80 Quan Thánh? Nhiều câu hỏi chưa tìm được lời giải đáp.
Khái
Hưng viết: "Thế rồi ngày mồng một tháng mười, như lời "kính
cáo" gửi cho các bạn đồng nghiệp. Tự Động ra số đầu "chào quốc
dân"[3]
Lời
kính cáo chào quốc dân này nhại lại Mấy lời kính cáo quốc dân in
trên trang nhất báo Phong Hóa số 1 (16-6-1932), như ta sẽ thấy ở dưới.
Phong
Hóa từ số 1 đến số 13, Khái Hưng ngự trị
Hai
nhà nghiên cứu nhìn thấy vai trò của Khái Hưng trên Phong Hóa từ số 1 là Phạm
Thế Ngũ và Thanh Lãng.
Phạm
Thế Ngũ ghi: "Năm 1932, tờ Phong Hóa của mấy đồng nghiệp cùng dạy học ở
trong trường [Thăng Long] ra đời, do Phạm Hữu Ninh, người sáng lập
trường Thăng Long làm quản lý, Trần Khánh Giư, giáo sư trường Thăng Long làm
chủ bút"[4].
Thanh
Lãng viết: "Tuần báo Phong Hóa của ông Phạm Hữu Ninh, ngay từ số 1 ra
tháng Juin 1932, cũng đã có một nội dung khác hẳn các báo đương thời cả về văn
cũng như về ý tưởng. Trần Khánh Giư ( Khái Hưng) là cây bút cốt cán, giữ nhiều
mục quan trọng trên Phong Hóa suốt từ số 1 cho đến số 14"[5]
Nhưng
hai ông dừng lại ở hai câu này, không tìm hiểu thêm. Còn phần lớn những người
viết khác chỉ chép đi chép lại rằng Nhất Linh, giáo sư cử nhân học ở Pháp về,
mua lại tờ Phong Hóa của Phạm Hữu Ninh không có độc giả, sắp chết.
Như
trên đã nói, mặc dù Khái Hưng viết: "Duy vẽ tranh. Còn Điển và Phương
theo đuổi công việc soạn văn, dịch sách" (trang 99), ta cũng có thể
đoán chắc răng Điển là nhân vật tưởng tượng, Khái Hưng đưa ra để làm như có hai
người viết chứ không phải mình ông tự biên tự diễn, trên Phong Hóa
từ số 1 đến số 13.
Còn
một điều quan trọng nữa là cả Khái Hưng lẫn Nhất Linh trong thời kỳ đầu đều
chưa ký tên Khái Hưng, Nhất Linh. Trần Khánh Giư chỉ bắt đầu ký tên T. Khái
Hưng, trên Phong Hóa số 15 (29-9-1932) dưới truyện ngắn Cái thù ba mươi năm.
Nguyễn Tường Tam lần đầu ký tên Nhất Linh dưới bài thơ Điệu thơ cụt
trên Phong Hóa số 16 (6-10-1932), còn truyện ngắn vẫn ký Ngô Tâm Tư, rồi Bảo
Sơn. Mãi đến Phong Hóa số 91 (30-3-34), lần đầu tiên bút hiệu Nhất Linh
mới được ký dưới truyện vừa Thế rồi một buổi chiều.
Cho
nên nếu chỉ dựa vào bút hiệu Khái Hưng, Nhất Linh, ta không thể điều tra được
những bước đầu xây dựng Tự Lực văn đoàn, ai làm gì. Sự chọn tên của Khái Hưng
trong Những ngày vui cũng có ý nghiã: Khái Hưng, Nhất Linh, luôn luôn đi
đôi như Phương với Phượng. Khi Khái Hưng lấy tên Nhị Linh cũng trong ý ấy: dù
hơn Nhất Linh 10 tuổi, và khai phá tiểu thuyết, truyện ngắn trước Nhất Linh,
nhưng ông vẫn ký tên Nhị Linh, để công nhận vai trò chủ soái Tự Lực văn đoàn
của Nhất Linh.
Phong
Hóa số 1 ra ngày 16-6-1932[6].
Nội dung gồm có các bài:
Mấy
lời kính cáo quốc dân, ký tên Phong Hóa Tuần Báo; Phong
Tục (bản điện tử thiếu một trang, nên không rõ tên tác giả); Mục Bia
Phong Hóa có ba bài: Sở Khanh của Kỳ-Hoa, Năm năm chăn gối
của Bi Thời Khách, Chữ tình trong lúc biến của Trần Đỗ; Tân học cựu
học chỉ là hai tiếng, của Trần Khánh Giư; Tranh Hai đám rước sư tử không
ký tên; Mục Hài văn ký tên Quần Đệ Tử[7].
Và các mục: Văn Đàn; Sử ký và địa dư; Phụ nữ; Tin vắn nước Nam
và Thế giới, Khoa học thường thức. Đoản thiên tiểu thuyết Mưu sâu đã dắp
[rắp] của Kỳ Hoa; và quân sự tiểu thuyết Trận đánh phương nam (không
ký tên, có chỗ ký Kỳ Hoa).
Tóm
lại, trong số 1 này, ngoài hai bài ký tên thật Trần Khánh Giư, những bài còn
đều lại ký tên khác, nhưng nếu tinh ý, ta sẽ thấy giọng văn và tư tưởng vẫn là
Khái Hưng.
Trên
Phong Hóa số 1, trang đầu, có bài Mấy lời kính cáo quốc dân ký Phong Hóa
Tuần Báo, lời lẽ như sau:
"…
Xã hội Việt Nam ta đương ở vào buổi giao thời, cái giở [dở] của
mình chưa giũ [rũ] sạch, cái hay của mình chưa nhận thấu, đương lúc ấy,
tờ "Phong Hóa tuần báo" ra đời tưởng cũng không phải là sinh chẳng
gặp thời vậy.
Vườn
còn hoang, cỏ còn rậm, muốn sửa sang cho thành một cảnh tráng quan há không
phải là bổn phận chung của cả Quốc dân? Phong Hóa Tuần Báo nay tự nhận
chút đỉnh trách nhiệm, sửa sang vườn cũ, cây xưa, biết cái hay thì nêu ra để
người lấy đấy mà trau rồi [dồi], biết cái giở [dở] cũng
nêu ra để người nhớ lấy mà ruồng bỏ, âu cũng là gánh vác việc công ích trong
muôn một.
Đã
không thiên tín, lại chẳng chấp mê, chọn lọc hai đường tân cựu so sánh cho đúng
hoàn cảnh hiện thời, bỏ điều giở, vạch điều hay của lễ nghi phong tục để cùng
Quốc-Dân tấn thủ thi hành, đó là tôn chỉ của tờ Phong Hóa Tuần Báo".
Những
lời này phù hợp với quan niệm trung dung, hoà hợp cũ mới của Khái Hưng, và "dọn
cỏ vườn hoang" sẽ là mục "Hạt đậu dọn" Khái Hưng phụ
trách trên Phong Hóa dưới tên Nhát dao cạo, để sửa sai các câu văn trên
báo khác. Bài Mấy lời kính cáo quốc dân cùng giọng với bài tiểu luận Tân
học cựu học chỉ là hai tiếng viết về Phan Khôi và Phạm Quỳnh, dung hoà ý
tưởng của hai nhà văn đối lập tư tưởng tân-cựu, ký tên Trần Khánh Giư.
Tóm
lại, ba bài Mấy lời kính cáo quốc dân (giải thích lý do ra báo), Phong
tục (giải thích tên Phong Hóa: giáo hóa và phong tục) và bài
thơ Cùng các bạn Phong Hóa, trong mục Văn Đàn (nói lên mục đích
và tôn chỉ tờ báo) ký tên Phong Hóa, đều do Khái Hưng viết; và tôi chắc chắn
cái tên Phong Hóa cũng do Khái Hưng đặt, bởi vì ba bài viết này đều đồng quy ở
điểm giáo hóa và phong tục.
Mục
Văn Đàn còn có bài thơ A une jeune mariée của Victor Hugo, dịch
sang tiếng Việt là Lời mẹ khuyên con lúc xuất giá, do Đào Thiện Ngôn
dịch; và một số bài thơ ký tên Kỳ Hoa, như Ngu Cơ và Chiêu Quân, nhất
là bài hát nói Tu là cõi phúc, đã chớm nở tư tưởng thoát tục
trong Hồn bướm mơ tiên. Vì vậy, ta có thể đoán chắc rằng: Đào Thiện Ngôn
và Kỳ Hoa cũng vẫn là Khái Hưng, bởi vì chỉ mình Khái Hưng mới có kiến thức
Đông phương sâu sắc, có tầm triết học Thái Tây, có tư tưởng thấm nhuần Nho
Phật, có tài làm thơ và dịch thơ chữ Pháp và chữ Hán, có khuynh hướng lịch sử
và cực lực bênh vực nữ quyền.
Mục
Sử ký và địa dư có bài Con tiên cháu rồng kể chuyện Lạc Long Quân
và Âu Cơ ký tên Kỳ Hoa, chứng tỏ khuynh hướng lịch sử đã bắt đầu. Mục Phụ nữ
có bài Làm thân con gái đời thượng cổ của Trần Khánh Giư, mở đầu chiến
dịch khôi phục nữ quyền trong tiểu luận. Tiếp đến là đoản thiên tiểu thuyết Mưu
sâu đã dắp [rắp] của Kỳ Hoa (truyện một người chồng lập mưu đổ cho vợ tội
ngoại tình để đuổi đi) chứng tỏ ông đã bắt đầu dùng tiểu thuyết để bênh vực
người phụ nữ, mà đỉnh cao sẽ là Nửa chừng xuân, đăng trên Phong Hóa từ
số 36 (1-3-1933).
Sau
cùng là quân sự tiểu thuyết Trận đánh phương nam, không ký tên (có lần
ký Kỳ Hoa) phóng tác theo tiểu thuyết kiếm hiệp Tây phương, cho ta thấy ông đã
tập viết tiểu thuyết lịch sử và đỉnh cao sẽ là Tiêu Sơn tráng sĩ, bắt
đầu đăng trên Phong Hóa từ số 129 (21-12-1934).
Kỳ
Hoa có lẽ là bút hiệu Khái Hưng định chọn lúc đầu. Kỳ Hoa và Đào Thiện Ngôn sẽ
biến mất sau Phong Hóa số 7, thay thế bằng những bút hiệu khác.
Trên
Phong Hóa số 1, hầu như những tư tưởng chính xây dựng tờ Phong Hóa của Khái
Hưng đã được bộc lộ: cho thấy hầu như toàn bộ tư tưởng ôn hoà và phong cách
sáng tác đan cài văn chương, lịch sử và văn hoá Việt của ông. Tóm lại, năm
1932, trên Phong Hóa giai đoạn đầu của Tự Lực văn đoàn, Khái Hưng bao dàn gần
hết bài vở, cũng như với hai tờ Việt Nam và Chính Nghiã, ở giai đoạn chót của
Tự Lực văn đoàn, năm 1946. Ông đã "luyện văn" trên tờ Phong Hóa từ số
1 đến số 13, bằng nhiều thể loại khác nhau, với những chủ đề khác nhau.
Phong
Hóa số 2 (23-6-1932), báo ra ngày thứ năm, bìa có tranh trừu tượng,
ký tên chữ Hán, nghiã là Đông Sơn[8].
Nội dung gồm có:
Bài
xã luận: Muốn phá hủy hãy kiến thiết đã của Trần Khánh Giư. Mục Bia
Phong Hóa có bài Nam vô tửu như kỳ vô phong của Kỳ Hoa. Hý họa không
ký tên. Hài văn ký Quần Đệ Tử.
Ý
nghiã Bồi thường trong sự hình phạt ở Á Đông của Trần Khánh Giư.
Mục Văn đàn: gồm một bài hát nói Mừng Phong Hóa của Thảo Thượng
Phong và một bài thơ cổ của Tăng Tử đời Tống vịnh Ngu Cơ, do Kỳ Hoa dịch, rất
hay.
Mục
Sử ký và địa dư có bài Thần núi thần sông (chuyện Sơn Tinh, Thuỷ
Tinh) của Kỳ Hoa. Sau cùng là đoản thiên tiểu thuyết Mùa hoa gạo của Kỳ
Hoa và Trận đánh phương nam, tiểu thuyết quân sự cũng của Kỳ Hoa.
Tranh
bìa này chắc Nguyễn Gia Trí vẽ, ký tên Đông Sơn chữ Hán, vì lúc này, trên
nguyên tắc, chưa có Nhất Linh.
Lần
đầu tiên tờ báo ghi tên tòa soạn và trị sự: Số 1, đường Carnot trên trang bìa.
Và cũng lần đầu tiên ghi: Nguyễn Xuân Mai, Giám đốc và Phạm Hữu Ninh, Quản
lý nhà in Thụy Ký (chữ nhỏ ở trang sau chót). Hai ông này sẽ giữ địa vị
quan trọng trong một thời gian dài, như ta sẽ thấy ở dưới. Nhưng hầu như ít ai
chú ý đến tên Nguyễn Xuân Mai, mà chỉ giữ lại tên Phạm Hữu Ninh vì ông là hiệu
trưởng trường Thăng Long.
Trong
số 2 này, vẫn gần như chỉ có một mình Khái Hưng tự biên tự diễn, ông ký thêm
tên Thảo Thượng Phong dưới bài hát nói và tên này cũng chỉ xuất hiện vài số rồi
biến mất. Nhưng đáng chú ý là hai bài:
-
Xã luận: Muốn phá hủy hãy kiến thiết đã của Trần Khánh Giư, lời lẽ mạnh
bạo, thuyết phục, nêu lên những hủ lậu của lối sống cũ, cần phải đổi mới, nhưng
cũng chống lại sự a dua quá đáng của một số người theo mới: "Những cái
mới không hẳn đã là hay, những cái cũ không chắc đã là dở, theo mới bỏ cũ vị
tất đã là đi không phải đường. Song giá khi nào học những cái mới được tường
tận đã, được hoàn toàn đã, thấu hết được tinh thần đã, hãy nên ruồng rẫy những
cái cũ thì hợp đạo hơn". Trần Khánh Giư đưa ra thí dụ: xưa kia còn học
chữ nho thì đứa trẻ nào trong làng cũng ê a dăm ba chữ của thầy đồ, bây giờ
chuyển sang quốc ngữ, mấy làng mới có được một trường học, nạn mù chữ mạnh hơn.
Quan điểm này -hoàn toàn khác với khẩu hiệu "theo mới hoàn toàn theo
mới" của Hoàng Đạo-Khái Hưng đã dùng làm nền tảng để xây dựng nhân vật
Mai trong Nửa chừng xuân, khác hẳn nhân vật Loan trong Đoạn tuyệt
của Nhất Linh.
-
Đoản thiên tiểu thuyết Mùa hoa gạo ký Kỳ Hoa, là tự truyện về
quãng đời đi học của Khái Hưng: thủa nhỏ học 5 năm chữ Hán (từ 5 tuổi đến 10
tuổi) rồi mới học chữ Tây. Thi bằng Sơ Học năm 14 tuổi, vì đỗ cao nên được vào
trường Bảo Hộ (ngoài đời Khái Hưng học trường Albert Sarraut). Mùa hoa gạo
sẽ được ông viết lại thành hồi ký Thế giới cũ Mực tầu giấy bản ký tên
Nhị Linh, về thời học chữ nho, đăng trên Phong Hóa từ số 24 (2-12-1932).
Phong
Hóa số 3 (30-6-1932) ngoài những mục thường thức, còn có:
Xã
luận: Một câu hỏi của Trần Khánh Giư, biện hộ cho việc con gái cần
phải đi học để có kiến thức, nâng cao giá trị người phụ nữ trong gia đình
và ngoài xã hội.
Bài
Quang cảnh một tiệm hút thuốc phiện ở Hà Nội (đăng hai kỳ, kỳ đầu
ký Thảo Thượng Phong, kỳ sau ký Trần Đỗ). Bài này có lẽ là thử nghiệm truyện
ngắn hiện đại đầu tiên của Khái Hưng, viết theo lối phóng sự hư cấu về một
tiệm hút thuốc phiện. Phương pháp mô tả của ông đã thành hình: tiệm hút ở ngõ
Sầm Công được Khái Hưng soi tỏ mọi khía cạnh: người và vật.
Mục
Bia Phong Hóa có bài Hoạn Thư của Kỳ Hoa. Mục Hài văn của
Quần Đệ Tử, mục Thực hay hư của Nghịch Nhĩ Đào Đình Dù. Mục Gương thể
thao của Nguyễn Tuấn Giao. Mục Chuyện Phong Hóa: Vì tình nên
phải… của Khúc Giang.
Và
trên Phong Hóa số 3 này có tranh hài hước ký tên Đông Sơn quốc ngữ lần đầu. Có
thể vẫn là của Nguyễn Gia Trí, vì Nhất Linh chưa "vào", và có quảng
cáo Nguyễn Tường Tam dạy trường Thăng Long, giáo sư cử nhân Vật lý. Cũng trong
số báo này có thêm bút hiệu Khúc Giang, là tên một bài thơ của Đỗ Phủ.
Phong
Hóa số 4 (7-7-1932)
Xã
luận: Nghề và tiếng của Trần Khánh Giư. Tuỳ bút Quần trắng áo lam
của Nhất Chi Mai (bàn về mốt áo lam quần trắng của các bà các cô đang thịnh
hành) đây là bài văn đầu tiên của Nhất Chi Mai tức Thế Lữ được đăng trên Phong
Hóa, viết theo thể văn tùy bút khá mới, nhưng không ai để ý. Mọi người chỉ coi
như Thế Lữ có mặt, từ lúc truyện ngắn Thây ma xuống gác ký tên Ng. Thế
Lữ, được đăng trên Phong Hóa số 27 (23-12-1932).
Mục
Bia Phong Hóa có bài Cái ngông cái rởm của người đời của Khúc
Giang Đào Thiện Ngôn. Qua bút hiệu này ta biết Khúc Giang chính là Đào
Thiện Ngôn, đều là Khái Hưng.
Tiểu
luận Một cái khí giới của ông bố An Nam của Trần Khánh Giư, đả phá chế
độ phụ quyền. Mục Phụ nữ có bài Hồ Xuân Hương của Kỳ Hoa. Thực
hay hư của Nghịch Nhĩ Đào Đình Dù. Bài Quang cảnh một tiệm thuốc phiện ở
Hà Nội (tiếp theo), lần này không ký Thảo Thượng Phong mà ký Trần Đỗ. Như
vậy Trần Đỗ cũng là bút hiệu của Khái Hưng. Hài văn của Quần Đệ Tử. Có
tật giật mình, tranh của Hbat. Mục Văn đàn, có ba bài thơ: Qua
thành tỉnh Sơn, Thăm cảnh hồ Gươm, Đêm hè xem sách, không đề tên tác giả và
một đoản văn của Chateaubriand do Đào Thiện Ngôn dịch, tất cả đều
"của" Khái Hưng. Có tranh hài hước chế nhạo việc đánh bài,
không ký tên. Mục Sử ký và điạ dư, có bài Đức Thánh Gióng của Kỳ Hoa.
Phong
Hóa từ số 5 (14-7-1932) đến số 10
(18-8-1932)
Phong
Hóa số 5 có bài Một buổi diễn kịch làm phúc, tường thuật của Nhất Chi
Mai và Phong Hóa số 6, có truyện Bả phồn hoa của Nhất Chi Mai, sau đó
không thấy bài của Nhất Chi Mai nữa.
Tóm
lại, từ số 1 đến số 10, Khái Hưng bao dàn gần như hết cả tờ báo với những tên
khác nhau. Ông đã ký những tên: Trần Khánh Giư, Kỳ Hoa, Đào Thiện Ngôn, Trần
Đỗ, Thảo Thượng Phong, Khúc Giang, Hưng Bang, K.G., Ngô Đình Chiên, Bán Than[9],
Hứa Do, K.G. Đào Quang Triệu, T. K. Giư, Lão Ôn, Trần Lang, Nhà Nho, Quần Đệ
Tử, Nghịch Nhĩ Đào Đình Dù… Những bút hiệu này, hoặc do phá ba chữ Trần Khánh
Giư, để lắp lại theo một trật tự khác, hoặc sử dụng hai chữ đầu K.G rồi biến
chế thêm, hoặc dùng những sự tích liên quan đến tướng Trần Khánh Dư trong lịch
sử, cùng quê với ông, hoặc thầm kín nói lên tính chất nhà nho "người
hiền" như Hứa Do của chính mình, hoặc cho thấy Khái Hưng có humour, thích
pha trò, tự giễu. Ông chỉ bắt đầu ký tên T. Khái Hưng trên Phong Hóa số 15
(29-9-1932) dưới đoản thiên tiểu thuyết Cái thù ba mươi năm, tác phẩm
đầu tiên bộc lộ ngôn ngữ tiểu thuyết của Khái Hưng.
Một
sự cải cách lớn của báo Phong Hóa
Phong
Hóa tuần báo tạm ra bốn trang giá bán 0p,03 [3 xu] để đủ thời
giờ dự định một cuộc hoán cải rất lớn lao.
Vài
tuần nữa tờ báo Phong Hóa sẽ được vừa lòng độc giả về hết các phương diện văn
chương, mỹ thuật, tư tưởng.
Xin
độc giả vững tâm chờ đợi. Phong Hóa tuần báo sẽ không phụ tấm lòng yêu mến của
độc giả.
Qua
lời quảng cáo này, ta có thể hiểu, kể từ số 11, Phong Hóa đã có số tiền 10.000
đồng của Nguyễn Văn Tiên Leung-Fat-Fa, nên Tự Lực văn đoàn mới quyết
định đổi mới tờ Phong Hóa, theo cách tổ chức của Nhất Linh.
Nhưng
Tự Lực văn đoàn lúc đó có những ai? Đã là một văn đoàn chưa? Dựa vào Những
ngày vui, thì lúc đó "nhóm Tự Động" hay Tự Lực chỉ có Khái Hưng,
Nguyễn Gia Trí và Nhất Linh.
Phong
Hóa số 12 (1-9-1932) trình bày giống hệt như Phong Hóa số 11, bài quảng cáo
cũng như thế, trên trang nhất.
Phong
Hóa số 13 (8-9-1932), đăng bài quảng cáo mới, ở giữa trang nhất, "hoành
tráng" và "nhà nghề" hơn, chắc đã có bàn tay Nhất Linh nhúng
vào:
"Một
cuộc hoán cải lớn lao trong báo Phong Hóa!
Một
sự lạ trong làng báo!
Một
cái mới!
Đến
ngày thứ năm 22 Sept.1932
Báo
Phong Hóa sẽ ra số mới 8 hay 12 trang (khổ nhật trình). Mỗi số 0p07 [7
xu]".
Bàn
một cách vui vẻ về các vấn đề
cần
thiết; xã hội , chính trị, kinh tế
Nói
rõ về hiện tượng trong nước.
Có
15 tranh vui, nhiều chuyện vui v.v..
Cần
thiết…
Hoạt
động…
Vui
vẻ…
Mãi…
Mãi…
Ai
cần xem báo! Ai thích đọc báo!
Nên
đọc Phong Hóa
Kính
cáo độc giả:
Báo
Phong Hóa tạm nghỉ một kỳ (15 Septembre) để có đủ thời giờ sửa soạn số ngày 22
Septembre".
Vật
ta có thể tóm tắt lại tình hình như sau:
Phong
Hóa từ số 1 đến số 10: Khái Hưng viết, báo có khổ nhỏ của tạp chí (24×33).
Phong
Hóa số 11, đổi mới hình thức, khổ lớn như báo hàng ngày và đăng quảng cáo: báo
Phong Hóa sẽ có cải cách lớn.
Phong
Hóa số 12 và 13, rút gọn nội dung bài vở, để chuẩn bị cho số 14.
Phong
Hóa số 14: tờ báo đã cải cách, do Tự Lực văn đoàn chủ trương, ra đời.
Từ
số 20 trở đi, trở lại khổ tạp chí.
Nhưng
vẫn còn câu hỏi: Tự Lực văn đoàn thành lập lúc nào mà "chủ trương"
báo Phong Hóa số 14 như lời Nhất Linh và Hoàng Đạo tuyên bố trên Phong Hóa số
154? (Xem Sự thành lập Tự Lực văn đoàn, phần I). Có thể có hai
câu trả lời:
1-
Từ Phong Hóa số 1 đến Phong Hóa số 13.
2-
Từ Phong Hóa số 10 đến Phong Hóa số 13.
Tôi
chọn câu trả lời số 2, bởi vì, trên Phong Hóa từ số 1 đến số 10, chỉ có mình
Khái Hưng viết. Đến Phong Hóa số 11, sự thay đổi rất rõ ràng. Vậy ta có thể coi
là Nhất Linh đã "vào" Phong Hóa, trễ lắm là từ số 11; và nhờ tiền của
Leung-Fat-Fa, ông mới có phương tiện tổ chức lại tờ báo, mời Tú Mỡ, gọi các em
vào giúp, mượn thêm họa sĩ vẽ hý họa.
Như
vậy, ta có thể "chính thức" nhìn nhận rằng:
Nhóm
Tự Lực đã thành hình trong khoảng thời gian từ Phong Hóa số 11 (25-8-1932) đến
Phong Hóa số 13 (8-9-1932), tức là những ngày cuối tháng tám đầu tháng chín năm
1932.
Nguyễn
Xuân Mai và Phạm Hữu Ninh
Đáng
lẽ bài này kết thúc ở đây, nhưng chúng tôi vẫn cón muốn tìm hiểu thêm một vấn
đề nữa: Nguyễn Xuân Mai là ai?
Cho
đến nay, hầu như mọi người đều tin rằng Phong Hóa chỉ bắt đầu từ số 14, khi
Nhất Linh làm giám đốc. Nhưng nếu đọc kỹ Phong Hóa từ những số đầu, thì mọi sự
không hoàn toàn như thế: Phong Hóa là một tờ báo có sự quản trị liên tục,
từ số 1 đến số 13, do Khái Hưng viết với những bút hiệu khác nhau; rồi từ số 14
trở đi, Nhất Linh mở rộng, đổi mới và làm Giám đốc, nhưng Ban quản trị không
hề thay đổi: tên hai ông Phạm Hữu Ninh và Nguyễn Xuân Mai luôn luôn có trên
đầu báo, từ số 14 (22-9-1932) đến số 126 (30-11- 1934). Vậy họ là ai?
Nếu
Nhất Linh mua lại tờ Phong Hóa của ông Phạm Hữu Ninh, thì tại sao tên ông Ninh
và ông Mai vẫn còn tồn tại trên mặt báo, sau số 14? Không những vai trò của
Phạm Hữu Ninh không dừng ở Phong Hóa số 13, mà còn kéo dài nhiều năm sau. Vì từ
số 14 (22-9-1932) trở đi, trên đầu báo, dưới tên Phong Hóa, luôn luôn có hàng
chữ này:
"Fondateur
Directeur politique [Sáng lập, Giám đốc chính trị]
Nguyễn Xuân Mai, Directeur [Giám đốc] Nguyễn Tường Tam, Administrateur
Gérant [Quản lý Trị sự] Phạm Hữu Ninh" Đến số 126 (30-11-1934),
khi toà soạn dọn về 80 Quan Thánh, những dòng chữ này mới bỏ hẳn, chỉ giữ
lại: Nguyễn Tường Tam Directeur.
Việc
này dẫn đến hai câu hỏi:
-
Một tờ báo có cần Giám đốc chính trị không?
-
Phạm Hữu Ninh là hiệu trưởng trường Thăng Long, còn Nguyễn Xuân Mai là ai?
Trên
bià Phong Hóa từ số 1 đến số 13, không thấy ghi tên Phạm Hữu Ninh, Nguyễn Xuân
Mai trên đầu báo. Nhưng từ Phong Hóa số 2 (23-6-1932), ở trang cuối ghi hàng
chữ nhỏ tiếng Pháp: Le Directeur Nguyễn Xuân Mai – Imprimerie Thụy Ký Hà Nội
- Le gérant Phạm Hữu Ninh [Giám đốc Nguyễn Xuân Mai - Nhà in Thụy Ký
Hà Nội - Quản lý Phạm Hữu Ninh].
Đây
là lần đầu tiên tên hai ông xuất hiện, Nguyễn Xuân Mai được ghi là Giám đốc
nhà in Thụy Ký, còn Phạm Hữu Ninh làm quản lý.
Phong
Hóa số 11 (25-8-1932), nhà in đổi tên là Moderne, hai ông vẫn làm giám đốc và
quản lý. Và đến Phong Hóa số 14, khi Nhất Linh làm Giám đốc, thì Nguyễn
Xuân Mai trở thành nhà Sáng Lập và Giám đốc chính trị. Tại sao?
Tú
Mỡ kể lại chuyện ra báo trong hồi ký như sau:
"Mãi
đến khi anh Tam rủ tôi vào báo Tiếng Cười thì cá mới thực gặp nước; tôi mến
phục anh Tam có con mắt tinh đời, biết người, biết của, nên vui sướng nhận lời
cộng tác với anh. (…)
Chúng
tôi đã sáng tác được nhiều cho báo Tiếng Cười. Nhưng vẫn chưa được giấy phép ra
báo. Anh Tam có đi thăm dò tin tức, thì ở sở báo chí của phủ Thống sứ người ta
bảo rằng: "còn xét! “.Một tháng, hai tháng, ba tháng, vẫn cứ "còn
xét". Chúng tôi bảo nhau: cái kiểu kéo dài "còn xét" này, có
nghiã là nó không muốn cho phép. Nhưng nó xỏ lá không muốn công khai từ chối vì
không có lý do chính đáng"[10]
Câu
này sai, vì Nhất Linh viết trong bài Nói truyện cũ trên Phong Hóa số
154 (20-9-1935) rằng: "Tờ "Tiếng Cười" đó đã được giấy
phép xuất bản của chính phủ, nhưng không thể ra đời được, vì một lẽ giản dị là
không kịp thu xếp xong trước ngày hết hạn giấy phép". Và trong bài
tiểu sử Nhất Linh do Nguyễn Ngu Í soạn năm 1966, cho biết thêm: Tiếng Cười
không ra được vì không có tiền.
Điều
này chứng tỏ Tú Mỡ không biết rõ chuyện báo Tiếng Cười, ông chỉ nghe kể lại,
rồi bịa thêm câu: "sở báo chí phủ Thống sứ bảo: còn xét", được
rất nhiều người chép lại.
Nhưng
đoạn dưới đây, có một điều tin được:
"Anh
Tam đâu có chịu bó tay. Anh xoay và đã xoay rất cừ. Bấy giờ, nhân dịp có tờ
Phong Hóa của anh Phạm Hữu Ninh, quản trị, anh Nguyễn Xuân Mai, giám đốc chính
trị, loại báo vô thưởng vô phạt, đang sống dở chết dở vì không ai buồn đọc, sắp
sửa phải đình bản. Anh Tam đề nghị với hai anh nhượng lại tờ báo cho mình làm
chủ bút, hai anh vẫn đứng tên quản trị và giám đốc chính trị làm vì, mỗi tháng
lĩnh mấy chục bạc lương (tức là tiền cho thuê báo). Tất cả đều hỉ hả: anh Ninh
và anh Mai trút được gánh nặng mà báo khỏi đình bản; anh Tam sẵn có tờ báo thay
cho tờ Tiếng Cười, chắc là không đươc phép xuất bản"[11]
Điểm
có thể tin được ở đây trong lời Tú Mỡ là: Nhất Linh chỉ "thuê" giấy
phép làm báo, cho nên hai ông Ninh và Mai vẫn "chính thức" đứng tên.
Việc này giải thích lý do tại sao trên đầu Phong Hóa số 14 lại ghi: Nguyễn Xuân
Mai là người Sáng lập và Giám đốc chính trị; Nguyễn Tường Tam, Giám đốc
và Phạm Hữu Ninh, Quản lý. Chỉ tới số 126, khi toà soạn đã dọn về 80
Quan Thánh, thì trên đầu báo mới bỏ hết tên ba người, nhưng tên Nguyễn Xuân Mai
và Phạm Hữu Ninh, lại xuất hiện lại, trên báo thêm một thời gian nữa, đến Phong
Hóa số 139 (8-3-1935) mới chấm dứt hẳn[12].
Cũng
nên ghi thêm: kể từ Phong Hóa số 136 (15-2-1935) Nguyễn Tường Tam không có tên
trên bảng quảng cáo các giáo sư cử nhân trường Thăng Long. Nhưng ông chỉ ngừng
dạy một thời gian, vì đến năm 1937, trên báo Ngày Nay số 74 (29-8-1937), lại
quảng cáo tên ông trong ban giáo sư nhà trường, như vậy ông còn dạy học trong
niên khoá 1937-1938 nữa.
Phong
Hóa Ngày Nay bị biển thủ
Nhà
in, nhà xuất bản và tờ báo là ba cơ quan khác nhau. Báo Phong Hóa, từ số
1(6-6-1932) đến số 190 (5-6-1936) đã thay đổi tên nhà in nhiều lần, thoạt tiên
là Thụy Ký, rồi Imprimerie Moderne (62 Hàng Bạc), Lê Văn Tân, Trung Bắc Tân Văn
và Tân Dân[13].
Chắc chỉ đổi tên, chứ vẫn là một nhà in, vì ông Nguyễn Xuân Mai luôn
luôn là Giám đốc và ông Phạm Hữu Ninh quản lý. Từ Phong Hóa số 134 (30-1-1935)
trở về sau mới chuyển sang Nguyễn Tường Tam quản lý nhà in Tân Dân đến số 190,
số chót.
Còn
báo Ngày Nay ra sau, lần lượt do Nguyễn Tường Cẩm (anh Nhất Linh), Nguyễn Tường
Tam (Nhất Linh), Trần Khánh Giư (Khái Hưng) và Nguyễn Tường Lân (Thạch Lam) làm
Giám đốc. Tên nhà in báo Ngày Nay cũng thay đổi từ Imprimerie d’Extrême Orient
sang TBTV (Trung Bắc Tân Văn) rồi lại trở về với tên Thụy Ký[14],
và "những nhà in" này đều do Nguyễn Tường Tam, Nguyễn Tường Lân và
Nguyễn Kim Hoàn (em rể Nhất Linh, chồng bà Nguyễn Thị Thế) thay phiên nhau quản
lý.
Qua
chuyện nhà in, bật ra mấy câu hỏi có tính cách xác định:
-
Tên nhà in hai báo Phong Hóa Ngày Nay, tuy thay đổi nhiều lần, nhưng có phải
vẫn chỉ là một nhà in Thụy Ký mà ông giám đốc là Nguyễn Xuân Mai hay không?
-
Sau Phạm Hữu Ninh đến Nguyễn Tường Tam, Nguyễn Tường Lân, Nguyễn Kim Hoàn kế
tiếp nhau quản lý (các) nhà in. "Các" nhà in này tuy thay đổi tên
nhưng cuối cùng vẫn trở về với tên đầu tiên Thụy Ký, trước khi "bán
lại" cho Ngày Nay.
-
Ngày Nay số 208 quảng cáo: "Ngày Nay ngày nay in nhà in nhà"
và từ Ngày Nay số 209, báo đề in ở Imprimerie spéciale de la Revue Ngày Nay.
Vậy báo Ngày Nay chỉ có nhà in riêng bắt đầu từ số 208, và nhà in này cũng tên
là Ngày Nay.
-
Tại sao một tờ báo lớn như Ngày Nay và một nhà xuất bản lớn như Đời Nay lại chỉ
có nhà in riêng khá chậm như vậy?
-
Bởi vì Tự Lực văn đoàn bị một người biển thủ. Việc này bà Nguyễn Thị Thế có nói
đến trong hồi ký: "Các anh mải mê sáng tác, soạn bài vở nên giao việc
trông nom ấn loát và quảng cáo cho một người bạn vì quá tin nên không kiểm soát
gì cả. Trong hai năm ông ta thụt két mất một số tiền lớn; sau này có người mách
các anh soát lại sổ sách mới rõ, thật là chua cay"[15]
Nhưng bà không nói rõ ai thụt két và trong thời gian nào. Khi rà lại Phong Hóa
và Ngày Nay để tìm dấu vết vụ này, chúng tôi thấy rằng:
Kể
từ Phong Hóa số 140 (15-3-1935), ông Nguyễn Văn Thức làm Quản lý báo Phong Hóa
và Ngày Nay, tên ông được đề liên tục trên đầu báo, trong hai năm rưỡi.
Bỗng
nhiên, đến Ngày Nay số 74 (29-8-1937), dưới bài diễn văn của Nhất Linh Ý
nghiã xã hội của Ánh Sáng, trên một cột nhỏ, phải chú ý mới thấy, có in mấy
dòng Cùng các độc giả Ngày Nay và những nhà đăng quảng cáo, dưới dạng bố
cáo như sau:
"Ông
Nguyễn Văn Thức, người thủ khố (Caissier comptable) của báo Ngày Nay bỗng dưng
bỏ việc mấy hôm nay không đến tòa báo. Vậy chúng tôi không coi ông ấy là người
làm công của chúng tôi nữa. Tiền nong, thư từ về việc quảng cáo, xin các bạn
gửi cho ông TRẦN TIÊU, 80 Grand Bouddha, Hà Nội".
Vậy,
Trần Tiêu, em ruột Khái Hưng đã thay Nguyễn Văn Thức làm quản lý báo Ngày Nay
(Nguyễn Thị Thế ghi Hoàng Đạo) trong một thời gian, sau đó Nguyễn Trọng Trạc
lên thay thế, rồi sau báo Ngày Nay không đề tên Giám đốc, Quản lý nữa. Kể từ
Ngày Nay số 166 (17-6-1939) ông Nguyễn Kim Hoàn, làm quản lý nhà in Thụy Ký đến
số báo chót.
Vì
vụ biển thủ này, cho nên báo Ngày Nay không có tiền để lập nhà in riêng và nhà
xuất bản Đời Nay cũng bị khó khăn theo, cho nên mãi đến năm 1940, tức là tới
lúc các thành viên chính đã phải trốn tránh và Tự Lực văn đoàn bắt đầu tan rã,
thì Ngày Nay số 209 (25-5-1940), mới in được ở nhà in riêng, và quảng cáo trên
báo câu đối: Ngày Nay ngày nay in nhà in nhà.
Tại
sao ông Nguyễn Xuân Mai lại là người sáng lập Phong Hóa?
Câu
hỏi: ông Nguyễn Xuân Mai, Giám đốc Sáng lập và Giám đốc Chính trị tờ Phong Hóa,
là ai? Vẫn chưa trả lời được. Đọc lời chia buồn của Phong Hóa khi được tin cụ
Thượng Đính mất, tôi được biết một thông tin quý giá giúp tôi giải mã câu hỏi
này.
Bản
Tin buồn đăng trên Phong Hóa số 183 (17-4-1936), bắt đầu như sau:
"Bản
báo được tin cụ Lê Vân Đính, Tuần phủ chí sĩ, thân phụ ông Lê Vân Nham,
nhạc phụ ông Thụy Ký và ông Trần Khánh Giư đã mệnh chung ở Dịch Diệp (Nam
Định) ngày 7 tháng tư…"
Vì
vậy, chúng tôi tạm đưa ra giả thuyết: tờ Phong Hóa, được ông Thụy Ký (Nguyễn
Xuân Mai), không những giúp đỡ Khái Hưng in báo từ số 1, mà khi Nhất Linh mở
rộng tờ báo, từ số 14, ông Thụy Ký Nguyễn Xuân Mai còn bao che cả việc chính
trị (vì ông có thế lực?), cho nên trên đầu tờ Phong Hóa, từ số 14, luôn luôn đề
Nguyễn Xuân Mai, Giám đốc Sáng lập và Giám đốc Chính trị. Như thế, công
của ông trong việc xây dựng tờ Phong Hóa thực không nhỏ, và ông quả là người
Sáng lập ra tờ báo.
Nhà
in Thụy Ký, trong suốt 8 năm, do ông Nguyễn Xuân Mai làm chủ, ban đầu mượn ông
Phạm Hữu Ninh, tiếp đến anh em Nguyễn Tường làm quản lý và chỉ đến bốn tháng
cuối cùng, Tự Lực văn đoàn mới mua được nhà in mới (hay mua lại nhà in Thụy Ký)
để có nhà in riêng, tức là nhà in Ngày Nay, in báo Ngày Nay từ số 209 (25-5-1940),
đến 224 (7-9-1940) là số chót. Nhưng năm 1940, Nhất Linh, Khái Hưng, Hoàng Đạo
và Nguyễn Gia Trí đã tham gia cách mạng rồi.
Tóm
lại, sau những khảo sát đầu tiên, chúng tôi xin tạm kết luận:
Báo
Phong Hoá (số 1, ra ngày 6-6-1932) do Nguyễn Xuân Mai, giám đốc nhà xuất bản
Thụy Ký sáng lập và in ấn; Trần Khánh Giư và Nguyễn Gia Trí chủ trương; Trần
Khánh Giư đặt tên là Phong Hoá và viết hầu như toàn diện bài vở từ số 1 đến số
13 (8-9-1932). Tên Tự Lực cũng đã có trong thời kỳ này.
Kể
từ Phong Hoá số 11, nhờ số tiền 10.000 đồng của Nguyễn Văn Tiên Leung-Fat-Fa di
tặng, mới có quyết định mở rộng và đổi mới theo kế hoạch của Nguyễn Tường Tam.
Tự
Lực văn đoàn đã thành hình trong khoảng thời gian
từ Phong Hóa số 11 (25-8-32) đến Phong Hóa số 13 (8-9-32), tức là những ngày cuối
tháng tám đầu tháng chín năm 1932, để chuẩn bị cho số báo 14 (22-9- 1932)
là số báo chính thức của văn đoàn.
(Còn
tiếp)
Thụy
Khuê
thuykhue.free.fr
[1]
Những ngày vui, bản Phượng Giang, 1958, trang 101-102.
[2]
Những ngày vui, bản Phượng Giang, trang 105.
[3]
Những ngày vui, trang 108.
[4]
Phạm Thế Ngũ, Việt Nam văn học sử giản ước tân biên, tập III, Anh Phương
Sài Gòn, 1965, Đại Nam Hoa Kỳ, in lại, trang 432.
[5]
Thanh Lãng, Bảng lược đồ văn học Việt Nam, quyển hạ, Ba thế hệ của nền văn
học mới (1862-1945) NxbTrình Bầy, 1967, trang 609.
[6]
Khổ tạp chí, 16 trang, giá 10 xu, chưa có bìa. Khung in Giá báo, đề: Ngân phiếu
và thư tín xin gửi: M. Phạm Hữu Ninh, Quản lý Phong Hóa Tuần Báo, số 1 đường
Carnot Hà Nội.
[7]
Mục Hài văn ký tên Quần Đệ Tử từ số 1 tới số 7; số 8 ký Bán Than; số 9
ký Bi Thời Khách. Từ số 10, đổi tên thành Nụ Cười, vẫn do Khái Hưng
viết, ký tên Lão Ôn; số 11 và 12 ký tên Nhà Nho; số 13 ký tên Ba Phải. Đặc biệt
số 6, có bài thơ phỏng cổ Chinh Phụ Ngâm: Lời than của chị em dưới sóm
[xóm] của Quần Đệ Tử, rất hay.
[8]
Bìa này giữ đến số 10. Dưới tranh bìa, đề hàng chữ to: Toà soạn và trị sự số 1,
Đường Carnot [nay là Phan Đinh Phùng] Hà Nội. Giá bán 10 xu. Ở tận cùng trang
cuối, ghi hàng chữ nhỏ: Le directeur Nguyễn Xuân Mai- Imprimerie Thụy Ký Hà
Nội- Le gérant: Phạm Hữu Ninh.
[9]
Tướng Trần Khánh Dư ngày trước có lúc bị biếm phải làm nghề bán than.
[10]
Trong bếp núc của Tự Lực văn đoàn, hồi ký của Tú Mỡ, Tạp chí Văn Học, Hà
Nội, số 5-6 năm 1988 và số 1 năm 1989, in lại trong cuốn Tự Lực văn đoàn
trong tiến trình văn học dân tộc, Mai Hương tuyển chọn và biên soạn, Nxb
Văn Hóa Thông Tin, Hà Nội, 2000, trang 125-158).
[11]
Tú Mỡ, Trong bếp núc của Tự Lực Văn Đoàn, sách dã dẫn.
[12]
Kể từ Phong Hóa số 127 (7-12-34) tên Nguyễn Xuân Mai và Phạm Hữu Ninh không còn
trên đầu báo, nhưng cuối báo vẫn đề tên ông Phạm Hữu Ninh quản lý nhà in Tân
Dân, tới số 134 (30-1-1935). Từ số 135 (8-2-1935) nhà in Tân Dân do Nguyễn
Tường Tam quản lý. Đến số 137 (22-2-35) và số 138 (1-3-1935), lại thấy tên ông
Nguyễn Xuân Mai xuất hiện trên đầu báo, với danh nghiã: Sáng lập. Tới Phong Hóa
số 139 (8-3-1935) mới bỏ hẳn tên hai ông Nguyễn Xuân Mai và Phạm Hữu Ninh.
[13]
Nhà in Thụy Ký, do ông Phạm Hữu Ninh quản lý, đổi tên là Imprimerie Moderne 62
Hàng Bạc kể từ Phong Hóa số 11 (25-8-1932). Tiếp đó, sẽ có những tên: Lê Cường,
(do Nguyễn Tường Tam quản lý, in Phong Hóa số 14) nhưng từ số 15, lại trở về
tên Moderne, rồi trở thành: Lê Văn Tân, Trung Bắc Tân Văn và Tân Dân, đều do
ông Phạm Hữu Ninh quản lý. Đến Phong Hóa 134 (30-1-1935), nhà in Tân Dân mới do
Nguyễn Tường Tam quản lý.
[14]
Ngày Nay số 1 (30-1-1935) in ở Imprimerie d’Extrême-Orient, do Nguyễn Tường Cẩm
làm Giám đốc báo và Quản lý cả nhà in. Được năm số thì ông Cẩm nghỉ. Nguyễn
Tường Tam thay thế. Ngày Nay số 26 (20-9-1936) nhà in có tên là TBTV (Trung Bắc
Tân Văn), số 27 (27-9-1936) lấy lại tên Thụy Ký, rồi từ số 31 (25-10-1936), lại
đổi tên TBTV, đến số 38 (13-12-1936), trở về tên Thụy Ký, vẫn do Nguyễn Tường
Tam làm Quản lý. Tới Ngày Nay số 68 (18-7-1937), Nguyễn Tường Lân (Thạch Lam)
lên làm Giám đốc tờ báo, đồng thời Quản lý nhà in Thụy Ký cho tới số 165
(10-6-1939). Từ Ngày Nay số 166 (17-6-1939), không đề tên giám đốc tờ báo nữa,
chỉ còn tên Nguyễn Kim Hoàn (chồng bà Nguyễn Thị Thế, em gái Nhất Linh) làm
quản lý nhà in Thụy Ký cho tới số 208 (18-5-1940). Và từ Ngày Nay số 209, báo
đề in ở Imprimerie spéciale de la Revue Ngày Nay, tức là nhà in riêng
của Ngày Nay cho tới số cuối cùng 224, vẫn do ông Nguyễn Kim Hoàn quản lý.
[15] Hồi ký Nguyễn Thị Thế, bản Văn Hóa Ngày Nay, 1996, Hoa Kỳ, trang 120.
Nguồn: Văn Việt