Đối với những người viết thuộc thế hệ
tôi, gần như ai cũng ít nhiều đọc văn Nhật Tiến ở tuổi đang trưởng thành. Những
trang viết trong sáng và nhân ái của ông đã là hành trang cho tuổi trẻ chúng
tôi lúc bấy giờ. Và như chính ông nhiều lần khẳng định, ông là một nhà giáo trước
khi là nhà văn, chữ “Nhà Giáo” được ông trân trọng viết hoa trong suốt cuộc đời
ông, và có lẽ đó là lý do chính khiến ông bất chấp hiểm nguy liều mình bỏ nước
ra đi. Ông viết như sau trong cuốn Nhà
giáo một thời nhếch nhác: “… trải gần 4 năm trầy trợt dưới một mái trường
XHCN, tôi phát giác ra rằng ở đấy người ta không những không trang bị điều gì tốt
đẹp thêm cho nhận thức của nhà giáo, mà tệ hơn, lại còn không cho phép các thầy
các cô được làm tròn vai trò của một nhà giáo đúng nghĩa.”
Tôi nhìn thấy ông trong tư cách một nhà
giáo hôm tôi ghé tòa soạn báo Học Đường Mới
đâu năm 66 hay 67 gì đó. Lúc đó tôi là cậu học sinh Trung học tập tành thơ văn
và ông phụ trách trang văn nghệ cho tờ Học
Đường Mới, một tờ báo dành riêng cho thanh thiếu niên. Tôi đến để đưa bài
đăng báo, và ông đã tiếp tôi như một người lớn, dành cho tôi nhiều cảm tình tốt
đẹp. Chỉ một lần mà tôi nhớ mãi cho đến bây giờ dù hơn nửa thế kỷ đời người đã
trôi qua. Nhớ vì cái nhân cách của ông. Nhân cách đó còn mãi sau này, khi tôi gặp
lại ông ở hải ngoại.
Năm 1970 tôi lên đường đi du học, và
trong va li của tôi hôm ra phi trường, tôi nhét vào ba cuốn sách, một trong ba
cuốn ấy là tiểu thuyết Chuyện Bé Phượng
của ông. Cuốn sách tôi vẫn giữ kỹ cho đến ngày hôm nay.
Nhật Tiến là nhà văn của thời đại, một
thời đại cực kỳ nhiễu nhương và tang tóc của dân tộc, và ông đã hoàn tất nhiệm
vụ vô cùng khó khăn của nhà văn là nói được tiếng nói của thời đại mình. Ông viết
không phải để cho mình. Ông viết thay những kẻ bất bất hạnh trong xã hội, những
kẻ thấp cổ bé miệng không có tiếng nói, và ông không bao giờ chịu bẻ cong ngòi
bút. Nhà văn Mai Thảo khi còn tại thế, gọi Nhật Tiến là “người đứng ngoài nắng.”
Vâng, ông đứng ngoài nắng để tìm bóng mát cho chúng ta, và chỉ chừng đó thôi,
chúng ta đã chịu ơn ông nhiều biết dường nào.
Nếu Võ Phiến định nghĩa nhà văn là kẻ
“phải lòng” với cuộc sống, thì Nhật Tiến là người “mắc nợ” cuộc sống. Ông không
lấy sự cảm nhận mọi diễn biến của cuộc sống xung quanh làm cái sinh thú của
mình. Ông nhìn bề trái của sự vật – những điều chúng ta vô tình hoặc cố ý lảng
quên – rồi ông lật phải lật trái nó, cho chúng ta mục kiến thực tại, một thực tại
tuy đau đớn nhưng cần thiết được nói lên.
Nhà
văn Nga Dostoevsky bảo “cái đẹp sẽ cứu vãn thế giới,” nhưng đối với Nhật Tiến
thì “tình người sẽ cứu vãn thế giới.” Ông tin tưởng sâu sắc vào tình người và
chính vì thế ông không tuyệt vọng, ngược lại, ông luôn luôn gieo niềm hy vọng
nơi chúng ta và đặt tin tưởng tràn trề vào tương lai, vào thế hệ của tuổi trẻ.
“Thưa anh Nhật Tiến, anh đã đi đến cuối
con đường của anh. Chúng em những kẻ còn ở lại chẳng biết nói gì hơn một lời tạ
ơn, tạ ơn lòng yêu quê hương và những đóng góp của anh đối với đất nước, tạ ơn
con đường anh mở rộng cho kẻ đi sau chúng em kế thừa, tạ ơn mối thịnh tình anh
dành cho tất cả mọi người thân sơ, tạ ơn một tâm hồn cao quý, một nhân cách hiền
hoà luôn luôn làm tấm gương cho chúng em noi theo. Xin từ biệt anh.”
TRỊNH Y THƯ
9.2020