Nhà văn Nguyễn Thị Vinh (1924-2020)
Trích từ tuyển tập
NHỮNG TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT
CỦA QUÊ HƯƠNG CHÚNG TA,
NXB Sóng, Sài Gòn, 1973
Cánh
cửa hé mở lộ ra khung trời bên ngoài. Vào mùa này mặt trời lên muộn. Đã gần sáu
giờ sáng rồi mà mây vẫn xẫm không khí mới mờ mờ, trắng đục mầu sữa loãng. Hơi
sương quện theo trong gió lùa qua cửa sổ, phả vào người bà Mùi, làm ớn lạnh hai
bả vai, chạy dài suốt sống lưng.
Bà rùng
mình, kéo vội chiếc chăn len đắp kín người. Suốt cả đêm, bà trằn trọc, ngủ
không đầy giấc. Có mệt lắm chỉ chợp đi được một lát, rồi lại thức chong mắt ra.
Tới bây giờ trời đã bắt đầu vào ngày thì suốt người bải hoải, đau nhức từng
khớp xương, cứ như kẻ bị đánh đòn thù ấy.
Bà thầm
nghĩ “Thì ra tinh thần và thể chất liên hệ mật thiết thật” câu chuyện xẩy ra từ
bữa cơm trưa hôm qua, nó còn “hành” bà tới giờ. Bà nghĩ đến con gái lớn của bà,
cô Bích đang còn ngủ với chồng con ở căn gác ngoài.
“Không
biết đêm qua nó có ngủ được không, có còn ‘đau đớn’ vì thấy mẹ bị chồng ‘khinh
miệt’ không?” Lúc xẩy ra câu chuyện vào bữa cơm trưa, ăn xong, bà buông đũa lên
ngay đây nằm khóc thầm. Hình như con gái bà nói gì với chồng nó ở phòng ngoài.
Cô Bích cố sức nói nhỏ giọng như sợ bà nghe.
Nhưng
thằng chồng nó chốc chốc lại lớn tiếng “Tôi xử đến vậy thôi chứ, bộ muốn tôi
phải lậy nữa hả…” Yên lặng một lát, nhưng bà biết trong phút giây yên lặng đó cô
Bích vẫn cằn nhằn chồng, vì tiếng thằng Sàm con rể bà lại cất lên “Bảo bà ấy ở
đây một mình đi, nếu có phải ‘cung phụng’ thì tôi cũng chỉ ‘cung phụng’ bà ấy
thôi, chứ bắt tôi phải nuôi ‘lũ kia’ thì không khi nào.”
Nghĩ
tới đây bà lại ứa nước mắt! Lũ kia là con người chồng sau của bà. Thằng Ái và
con Ly. Chúng là em khác cha với cô Bích. Hồi Bích mới ba tuổi đã mồ côi bố, bà
tái giá và sinh thêm hai đứa này đây.
Chúng
nó đang nằm kia, trên mảnh chiếu trải trên sàn gỗ của căn gác nhỏ, cất thêm
trên mé nhà bếp. Từ một năm nay, cha chúng nó mất, bà buôn bán thua lỗ, nên
phải về ở với con gái lớn và con rể.
Mấy
tháng đầu còn “dễ thở”! Lần lần mỗi ngày một chuyện, nay thì không khí trong
nhà đặc quánh lại rồi! Mỗi ngày một chút, những chuyện gì ở đâu, cứ bất ngờ xẩy
ra thật ngột ngạt hết sức. Bà đã cố gắng nhẫn nhục, trong khi con rể bà cố tình
gây. Thằng Ái và con Ly luôn luôn là “đề tài” của mọi chuyện. Bà có mình Ái là
con trai nên rất thương yêu. Thấy Ái và Ly bị hất hủi, bà lại càng xót, đem hết
tình thương để bao bọc cho hai đứa. Ái mới có mười lăm tuổi, nhưng người cao
tồng ngồng. Chân tay dài quá khổ. Đã nhiều lần bà xót xa khi bắt chợt Sâm “lườm
lườm” nhìn Ái, lẩm bẩm nói: “Bất thành nhân dạng, thứ này chỉ sớm thành du đãng
chứ gì.” Bà không hiểu sao rể bà lại ghét thằng Ái đến thế. Hình như cái vóc
người cao “lêu nghêu” của nó mỗi khi ra vào làm vướng cả gian nhà này. Chắc Ái
cũng cảm thấy thế, nên nó ít dám xuống nhà, cả ngày cứ ngồi thu mình trên căn
gác “xép”, hoặc lỉnh ra phố. Có hôm nó về vào lúc cả nhà đang ăn cơm, bà đã
thoáng thấy nó, nhưng nó không dám vào ngay. Đợi lúc ăn xong, anh chị nó đi ngủ
trưa, mới len lẻn về, xúc chén cơm chan nước mắm lên gác ngồi ăn. Bà trông mà
ứa nước mắt nhưng chả biết làm sao!
Bà cũng
biết cô Bích vì bênh vực bà mà hàng ngày vẫn ngấm ngầm gây gổ với chồng. Từ
ngày bà về đây, gia đình này cũng mất cả nếp sống bình thường, mọi thứ, mọi
chuyện, đều thay đổi. Trước kia cô Bích vẫn mua gạo “Nàng Hương” cho chồng con
ăn. Giờ phải đổi ăn thứ gạo Mỹ hạt tròn cho đỡ tốn. Cả thức ăn nữa chứ, mọi thứ
mọi giảm. Phần tại lúc này quá đắt đỏ, phần nhà đông miệng ăn, cô Bích cố sức
tằn tiện. Tô canh nho nhỏ ngọt chất thịt, trước kia cô vẫn nấu cho chồng con
ăn, nay thành tô canh rau lớn, những đĩa sào thơm ngút, không còn được “trình
diễn” thường xuyên trên bàn ăn nữa, mà chỉ còn là đĩa đồ kho cho mặn miệng. Cốt
sao cả nhà ăn cho no bụng, qua bữa là được. Bà Mùi cũng không mong gì hơn thế.
Nhưng khổ nỗi không khi trong nhà các bữa ăn cứ nặng chịch. Như vừa mới trưa
hôm qua, cả nhà đã ngồi quanh bàn ăn, cơm đã xới ra bát rồi, mà rể bà cứ cố
tình đi ra đi vào, rót chén nước, rửa cái tay. Cô Bích có vẻ tức cất tiếng giục
thì chồng cô nói “Ai muốn ăn trước thì ăn đi, việc gì phải đợi.” Thế nhưng lúc
con Ly mới cầm đũa gắp miếng đậu rán, bà Mùi chưa kịp đưa mắt cản thì nó đã bỏ
vào mồm. Vừa đúng lúc Sâm ra tới, Sâm nói trống không:
“Cứ như
đồ mất dậy.” Con Ly biết Sâm nói nó, đã mười hai tuổi rồi nên cũng biết tủi
thân, nó cúi gằm mặt xuống chén cơm, mắt rưng rưng, miệng ngậm miếng đậu, nhai
chệu chạo. Bà Mùi thắt cả ruột lại, ngây dại như kẻ mất hồn. Cô Bích cất tiếng
cố gắng làm ra vẻ bình thường để xóa không khí căng thẳng:
-
“Cụ” ăn cơm đi chứ, hôm nay chị Ba “trổ tài” nấu món cà bung, cụ thử coi có
ngon không?
Bà Mùi
gượng cười:
-
Ừ… thì… cứ ăn đi, hôm nay ta chóng mặt quá, nó làm như muốn cảm.
Chị Ba
“người làm” biết bà Mùi buồn, cầm bát cơm đặt hẳn vào tay bà Mùi:
-
Bà ăn đi mà, con mới học bà Kim nấu cà bung lối Bắc đấy.
Cô Bích
lại tiếp giọng có vẻ van lơn:
-
Mẹ ăn đi, hay nếu mẹ mệt để con bảo nấu cháo mẹ húp cho khỏe.
Bà Mùi
bắt chợt ánh mắt của cô Bích nhìn bà, nửa thương xót, nửa an ủi, làm bà suýt
bật khóc. Bà cầm vội bát cơm cười cười:
-
Nào thì ăn, nấu cháo… làm gì…
Giọng
bà nghẹn lại, bà cầm đũa đưa mấy hạt cơm lên miệng cố nuốt cho trôi tủi cực.
Trong
khi đó Sâm ngồi ăn như không cần biết có sự hiện diện của mẹ vợ, không cất được
một tiếng mời, thản nhiên nói với bé Ánh:
-
Con chan canh không? Đưa bố chan ăn cho mau nào.
Không
khí trong bữa cơm dù nặng nề đến đâu rồi cũng phải qua. Sau đấy bà lên nằm vùi
trên này, lấy cớ là “ốm” bỏ bữa cơm chiều không xuống. Thằng Ái và con Ly cũng
ở luôn với bà. Chiều tối cô Bích đem lên cho mẹ và các em mấy miếng bánh mì
chả. Cô bùi ngùi bảo mẹ:
-
Hay… mẹ tìm chỗ cho các em… ở đỡ đâu ít ngày. Để con “tính” với Sâm… cho ngã
ngũ ra. Con thật hết chịu được rồi… Muốn ra sao thì ra chứ.
Bà cố
khuyên con gái:
-
Thôi con, một đời người rồi cũng qua đi mau lắm. Con cố gắng chịu đựng cho con
con nó hưởng. Con đừng trách chồng con, cũng tại mẹ tới đây làm xáo trộn cho
các con.
Cô Bích
chậm nước mắt:
-
Gì thì chứ, con có một mẹ mà anh ấy xử như vậy, đâu con có chịu. Mẹ còn nhớ hôm
tuần trước cái vụ con chó con đấy không? Mỗi ngày mỗi gây, mình có muốn nhịn
cũng không được mà…
Bà Mùi
ậm ừ… Bà quên sao được cái chuyện ấy chứ. Hình như Sâm cố tình gây không cho mẹ
con bà ở thêm ngày nào nữa.
Một hôm
Sâm đi xin đâu được con chó con mới sinh. Suốt đêm suốt ngày con chó kêu ăng
ẳng “làm xấu” vung vít đầy nhà. Mẹ con cô Bích cố nhịn, được hai ngày, hết chịu
nổi cô Bích bảo chồng:
-
Anh đem con chó về nuôi làm gì, nhà đã chật, lại có mình chị Ba dọn dẹp sao cho
hết việc…
Sâm
quắc mắt, ngắt lời vợ:
-
Á… à, nhà chật hả, nuôi một con chó không có chỗ hả…
Sâm
tiếp cười khan:
-
Thế mà tôi tưởng nuôi đến ba bốn con cũng còn được cơ đấy…
Biết
chồng ám chỉ mẹ và em mình, cô Bích giận. Bất chợt, cầm tách nước đang uống dở
ném vào Sâm, không kể phải trái, cô hét lên:
-
Đồ khốn, ăn nói đểu cáng thế mà nghe được à! Tôi nói cho mà biết dù tôi có nuôi
mẹ tôi đi nữa, cũng không ai có quyền nói tôi. Đã “ai” nuôi tôi ngày nào đâu.
Hay lại chính tôi phải làm nuôi “báo cô” bao nhiêu năm rồi. Giờ có phải anh
“ghen” ăn với mẹ tôi không, thì anh nói trắng ra đi!
Bốp…
Bốp… Hai cái tát như trời giáng vào mặt. Cô Bích sợ mẹ chạy xuống trông thấy
lại khổ cho mẹ. Cô cắn răng nhịn, một vệt máu rỉ ra bên khóe môi cô. Sâm buông
vợ vào túm lấy con chó thẳng tay đập, con chó trước còn kêu ăng ẳng, sau lịm
dần. Con Ánh còn nhỏ quá mới sáu tuổi đầu, phải chứng kiến chuyện này nó đứng
chết run ở kẹt cửa, không khóc nổi, mắt mở lớn nhìn bố đánh con chó. Trên căn
gác xép, thằng Ái và con Ly đang quýnh lên lay bà Mùi. “Mẹ ơi… Mẹ… Mẹ ơi…” Bà
Mùi từ từ mở mắt nhìn hai con ứa nước mắt. “Mẹ không sao đâu đừng sợ.”
Nghĩ
đến đây bà Mùi thở dài nói nho nhỏ:
-
Người thương người phải xa nhau cũng khổ. Mà người ghét người, phải ở với nhau
lại càng khổ hơn.
NGUYỄN
THỊ VINH
1973