GIÓ
NGƯỢC ĐỜI
Chiều
hôm thứ bảy em ra phố
Xôn
xao hàng quán vẫy tay chào
Áo
lụa phất phơ mời mọc gió
Vuốt
ve từ ngọn đến gốc đào.
Năm
trước làng quê em con gái
Chỉnh
chu đức hạnh nết na thừa
Thị
thành phù phép gì rất lạ
Nuốt
hết nhu mì cô gái xưa.
Anh
về gặp lại nhìn không ra
Cô
gái năm nao đã đổi rồi
Tà
áo nếp quần không còn nữa
Chỉ
còn phơi phới thịt da thôi.
Bước
qua hàng xóm để thăm hỏi
Mới
biết thời nay hết chỗ nói
Thời
thế tạo người không tử tế
Quần
thoa nề nếp để treo chơi.
Cũng
đành nhắm mắt để đưa chân
Thương
con trẻ giáo đa thành oán
Chỉ
mong xã hội bớt cơ cầu…
MÂY
THÁNG TƯ
Muốn
đi hết một đời chẳng thể
Đời
hư hao tình đã ê chề
Anh
từng kẻ vô tình buông thả
Tháng
này buồn vẫn rớt lê thê.
Thời
gian trôi tưởng chừng quên hết
Chuyện
em thường mát ngực trần vai
Và
vẫn mấy chiêu trò dụ khị
Có
chắc gì đời bớt oan sai.
Anh
nhìn miết đâm nhàm điệu cũ
Mây
tháng tư cù rũ bên trời
Những
muốn lòng vui cùng đời mới
Mà
tai nghe ai oán cả thiên thu.
Có
phải em mây hùa theo gió
Nên
tung hê những ước lệ mù
Anh
vẫn bên trời thương chốn cũ
Bao
năm rồi mây ám. Chưa tan!...
TÌNH CÂM
Em giấu u tình trong kẽ tóc
mỗi lần chải rụng một câu thơ
câu thơ đã thành bài bất tận
mà tình hoài chẳng chạm chân tơ.
Anh như núi không còn xanh tóc
còn mơ chi một phút xanh đời
muốn đứng lặng giữa trời quạnh quẽ
gió vô tình mải miết trêu ngươi.
Em là đất anh cây mọc ngược
tuổi xa trời tim trổ lộc non
lộc vẫn biếc tình không xanh được
thôi đành. Cố níu cũng mây tan.
Rồi anh sẽ trở về bụi cát
vo nỗi sầu thành lọn tóc thơm
mỗi lần chải mỗi lần mất mát
sợi tơ tình rụng giữa hư không…
XUÂN
YỂM
em ra đi trước ngày xuân tới
cội mai đầu ngõ đứng bâng khuâng
ngẫm thân anh. một kẻ lưu lạc
về tới nhà biết mất tình thân.
mở cửa ra. nằm lên phản gỗ
vắng hơi người mặt gỗ bạc màu
em ra đi. buồn không nói được
chỉ lòng nghe nhức nhối cơn đau.
bên thềm khuya khoắt chó sủa bóng
anh rợn người khi chẳng thấy ai
cơn mơ cuồng thốc vào tâm não
xây xẩm như từng cơn rượu say.
mùa xuân sắp tới. không tới nữa
em đi rồi. vạn vật buồn thiu
hoa vắng tình xuân không chịu nở
nỗi lòng thiên cổ chạnh đìu hiu.
em ra đi. cài câu thơ lại
yểm lá bùa lên ngực mùa xuân
đành anh sống chung cùng nhân loại
thảm như ngày đất nước tang thương…
PHẤN
NHỤY THẤM ĐỜI SAU
Vết đạn cài xuyên tâm năm ấy
nay vẫn chưa lành chưa thể đơm da.
Thời gian bôi thuốc như thoa mỡ
lên những mạch đời đã rách toang.
Thì vá vào nhau từng tạm bợ
những ngày sống chết thiết thân ơi!
Mắt mở trừng như không thể chết
bởi bốn phương huynh đệ thật gần.
Buổi loạn ly hề, xương phơi máu đổ
bừng cơn phẩn nộ nhìn ra nhau.
(Anh em mấy đứa không què quặt
thì cũng tang thương nửa phận người!)
Chỗ đất Mẹ sinh ngày cắt rốn
đến khi đời rụng chỉ mong yên!
(Mấy kẻ đầu truông người cuối chợ
đường về xuôi nặng gánh ưu phiền!)
Thử vạch đường trăng tìm thử mộng
chia nhau phấn nhụy thấm đời sau.
Chút tương lai mỏng như sợi chỉ
hãy nương tay giữ chút mơ mòng!
Giữa biển lắm khi còn êm sóng
đường thế gian con tạo gập ghềnh.
Mới thấy biển lòng còn cay mặn
hơn trăm con nước đổi thay màu!
Qua đèo thấy núi thấp bằng đất
há dễ leo cao là thấy đời!
Thử rủ nhau leo trèo tuổi nhỏ
hái chùm thơ dại sắm trò chơi!
Như bữa gió về không định được
phương hướng mịt mùng hồn chơi vơi.
Vẫn biết đất trời đâu cũng vậy
mà với người lâu thế vẫn chưa thân.
Buổi gặp đây lòng giấy đã rách toang
khi hồn giấy còn không chữ viết.
Trang sử cũ hiện về như sự thật
giữa bao tình chung đụng với hoang
mang!
Hãy vá giùm nhau điều loang vỡ
bao vết cài bom đạn sẽ đơm da.
Có khi mắt nhắm hồn bất tử
là lúc đời thương buổi hẹn về!
ĐỨC PHỔ
Trích tử tuyển tập THƠ ĐỨC PHỔ, NXB Văn
Học Mới, 2020
TUYỂN TẬP THƠ ĐỨC
PHỔ
310 trang, NXB
VĂN HỌC MỚI, 2020
Trình bày: Hà
Nguyên Du
Đọc và sửa bản
in : Kim Long & Đức Minh
Liện lạc với tác
giả:
dducpho@gmail.com