DUYÊN
Hồng Ân mầu nhiệm…
Đã qua giữa tháng năm, sao trời còn lạnh quá, không lẽ trời lạnh
hoài... suốt “tháng năm”?
Những chậu hoa mua về từ cửa hàng grocery cả tháng nay (mời gọi sắc
mầu rực rỡ mùa hè) vẫn yên nằm trong nhà chưa được trồng xuống vườn, đang ủ ê.
buồn. héo úa...
Tôi ở nhà may những chiếc mặt nạ xinh xinh, chắp nối từ những miếng
vải vụn, may pj cho các cháu khi xưa còn bé, may mắn còn sót lại chút ít trong
ngăn tủ phòng may (lúc shelter in place mới ban hành, tôi không mua được vải và
vật liệu may vá). Kim chỉ bỏ quên lâu ngày, nay có dịp thức dậy siêng năng làm
việc, chuyện trò cùng tôi...như khuôn mặt thân yêu của từng người tôi đang nhớ...thỉnh
thoảng tôi nghĩ đến mẹ, lo không biết bà ra sao? Chợt giật mình nhớ ra, mẹ
không còn trên cõi đời này nữa, chả cần chiếc mặt nạ tôi đang khâu. mẹ không
còn phải lo lắng, bồn chồn về một sợ hãi mông lung đang trùm kín loài người. mẹ
đang bềnh bồng trên tầng mây cao, xa lắm...mẹ vẫn bảo bọc tôi, tia mắt ân cần...
Qua cửa sổ phòng ăn, ba cây hoa đào nở rộ, một màu hồng thật đẹp,
cây dogwood trước nhà, bên cửa sổ, nơi con chim mầu đỏ gạch về đậu trên cành. mỗi
bình minh...ca hót. gọi tôi bước vào ngày mới. Giọng líu lo. chuyên cần. thúc hối...tôi
đây em, đừng lo cho tôi nhé, tôi sẽ coố giữ gìn sức khỏe, tôi đây rồi mà, em
hãy bay đi...gọi dùm tôi những người thân yêu nhé. lay động thế giới ngoài kia.
tỉnh thức: hãy gần gũi hơn dù đang bị chia xa, hãy thương yêu hơn. khi còn. có
thể. ôm nhau bằng một vòng ôm không, nhưng tròn vạnh nghĩa tình...để cho người.
dù không may mắn, chưa hề cô đơn khi một mình đi trên con đường chông gai đó.
còn săn sóc siết tay của các chiến sĩ tuyến đầu, người dù cô lập trên giường bệnh.
hay trong chiếc quan tài buồn. lẳng lặng. tự thiêu...niềm cô đơn. xin đừng bao
giờ có...
Vườn trước nhà, nhiều cây âm thầm đơm nụ, âm thầm nở hoa, tôi nào
biết...khi tiếng nói cười trong sân, những ngày xa xưa cũ...biến đâu rồi?
Tôi vẫn ở nhà mấy tháng nay, ngoại trừ những lúc phải ra ngoài mua
thức ăn hoa quả, rau, thịt cá cho cả tuần hay ra bưu điện gửi thơ cho gia đình
và bạn...
Tôi vẫn ở yên trong nhà từ độ tháng ba, buồn phiền lo sợ giờ mỏng
đi theo ngày tháng...đã hơn hai tháng rồi, chấp nhận mà sống. Tôi thiền hành, tịnh
tâm qua mũi kim, sợi chỉ. Tôi khâu vá yêu thương. Tôi khâu vá tôi. Ghép những
những mảnh vải vụn thành trái tim, xỏ thành chuỗi, tôi đeo...
Một đêm bên chiếc máy may. đêm rất khuya...trên youtube tôi đang
nghe kinh Phật, bỗng tiếng hát của một bài thánh ca nổi lên, tôi như người tỉnh
giấc: xâu chuỗi tôi đang đeo đứt tung, từng “hạt tim”rơi trên mặt bàn kính.
lanh canh tiếng hạt trai, hạt pha lê chạm nhau tạo thành thanh âm, nhạc tuyệt vời.
trước mắt tôi một sân khấu sáng ngời...những trái tim nhảy múa điệu luân vũ đẹp
nhất. khán giả đang chìm trong bóng tối, yên lặng hướng về sân khấu. người mục
sư da đen cất tiếng hát...nguyện cầu:
Amazing Grace, how sweet the sound
That saved a wretch like me
I once was lost, but now am found
Was blind but now I see... *
đã cùng khổ, thêm mù loà
một lần tôi lạc bước...
tìm ra tôi, hồng ân ngọt ngào chỉ lối,
trước mù loà, giờ tôi đã thấy…**
duyên
* Amazing Grace, bài thánh ca.
** lời phỏng dịch Amazing Grace của tác
giả.
|