Friday, May 8, 2020

1572. NGUYỄN THỊ THANH BÌNH Nhà thơ Chân Phương không còn nữa



Nguyễn Thị Thanh Bình
NHÀ THƠ CHÂN PHƯƠNG
KHÔNG CÒN NỮA

Nhà thơ Chân Phương (1951-2020)
Nguyễn Trọng Khôi vẽ

Dường như có một mặt trời vừa tan vỡ sáng hôm qua
Hoá ra sự báo tin về một cái chết chói loà
Của một nhà thơ đương đại không kém tài hoa
Hoá ra có kẻ mộng du đang trên đường mơ màng
Đi sáng tạo một vần thơ lạ ở chốn ngoài kia

Giờ thì chắc thi sĩ đã đến nơi phải đến
Cuộc hành trình 68 năm chắc không thiếu bi lụy nắng mưa có khi phát bệnh
Và chàng thật có duyên được chọn Ngày Phật Đản để nói lời giã biệt
Trần gian mỏi mệt

Nhưng Thơ là cơn co giật ngoạn mục của những con chữ và thần trí
Giúp chàng lấp đầy khoảng trống ghê rợn của ngòi bút có khi loay hoay hết mực
Cũng có lúc chàng ngã xuống trên bãi cỏ hiện thực của đời sống
Có lúc chàng bay bổng cùng trí tuệ xanh ngát
Cuối cùng chàng nhận ra mọi thứ rồi cũng trở về với hư không
Chàng thi sĩ rồi cũng tan vào hư không
Như ngày cũng đã tan vào đêm tối bềnh bồng

Chàng đi rồi, không để lại bài thơ như một di chúc:’ Khi Tôi Chết Hãy Mang Tôi Ra Biển’
Nhưng bây giờ thì gia đình bạn bè biết phải làm gì với thân xác chàng
Có thể trước khi đóng nắp quan tài gỗ quí đàng hoàng
Nhà quàn sẽ trang điểm cho chàng mái tóc giả dày hơn
Môi chàng sẽ được tô hồng hào trở lại như thời trai trẻ
Họ làm như chàng sắp chuẩn bị đi dạ tiệc uống rượu vang
Dưới một tầng địa ngục địa đàng...nào
Và chàng nằm bất động như đang chìm giấc ngủ ly tao
Cho đến khi, vâng, cho đến khi...
Người con trai là Mặc Trí
Bàng hoàng bấm nút tiễn đưa chiếc quan tài biền biệt cách ly
Chuyển đổi một kiếp người vào lò hỏa táng
Xúc động biết mấy khi chàng thi sĩ của chúng ta
Bỗng muốn được rải tro cốt mình ở quê nhà

Thôi cũng đành
Người thi sĩ đã ra đi
‘Chú Thích Cho Những Ngày Câm Nín’ giờ gởi lại cho đời
Bạn nào trong chúng ta nếu tìm thì sẽ gặp
Lời chú thích không giải mã nổi cơn mơ của một thi sĩ

Tôi đã tìm và bắt gặp một hồn thơ
Luôn bị trì kéo giữa Tây Phương và Đông Phương

Đám tang của một nhà thơ vốn cô đơn lại càng cô đơn hơn
Trong mùa đại dịch
Tôi vừa nghĩ đến những đóa hoa thầm lặng đến cô tịch
Khi mà đám tang của thi sĩ chỉ có thể cử hành
Đằng sau những con chữ
Trên lối đi người thi sĩ chỉ muốn tách mình độc hành
Những trải thảm đỏ chỉ rắc lớp bụi nhỏ phù du

Giờ thì thi sĩ chẳng cần một thứ visa cho phép mình đi đâu về đâu
Cái chết dường như sẽ sắm giùm chúng ta
Thứ visa của đỉnh trời gió lộng
Loài chim di sẽ bay tự do và phiêu hốt mênh mông
Phải không?


Nguyễn Thị Thanh Bình