TRANG CHỦ

Wednesday, April 8, 2020

1526. Thơ NGUYỄN QUỐC THÁI Bật lên giữa cơn bão / Những câu thơ trích từ gió và sổ tay

Nguyễn Quốc Thái - Photo by Nguyễn Hữu, tháng 2.2015


Bật lên giữa cơn bão

Tự do ở đâu đâu nhưng nơi này thì không
Vậy đó, lá bài đã chém xuống
Những hẹn hò chỉ còn trong thương tiếc
Cơn bão số 13 vật vã suốt ngày như nỗi nhớ
Sự bạc bẽo chỉ bảo cho tôi những cánh rừng lung linh hoa dại
Với đôi mắt em to tròn như vực thẳm huyên náo tiếng chim
Câu thơ bật lên giữa cơn bão
Tưởng chừng tiếng ai gọi
Anh ngồi đây một mình
Hãy đến với anh trong tưởng nhớ.

  
Những câu thơ
trích từ gió và sổ tay

Costa Mesa gió thấp hơn anh nhớ em
Những cánh oải hương hớn hở tím trong thung đẫm khói
Nỗi nhớ đầy chiều và tiếng chim
Em nơi quê nhà và gió
Và gió thổi ngằn ngặt suốt tháng Tám, những cành dương liễu bỏ đói nắng
Chúng ta chỉ có thể nói nhỏ với nhau về những khát vọng
Đã giằng xé tả tơi tuổi thanh xuân
Và đẩy anh vào những ngỡ ngàng đứt ruột.

 *

Em nơi quê nhà, mùa thu chớm đỏ vụng về trên cành xoan
Sáng chủ nhật tiếng chuông rụng xôn xao ly cà phê nơi góc phố ấy
Những vun đắp nhói đau tiếng thở dài
Như một mẩu dĩ vãng (của em) muốn bôi xóa
Anh ngồi gặm nhấm những khát vọng của chúng ta và bạn bè
Anh ngồi gặm nhấm những hoảng sợ bồn chồn của chúng ta và bạn bè
Anh ngồi gặm nhấm những hẹn ước ấm áp của chúng ta đã nhòe đi
Anh ngồi gặm nhấm đôi sợi tóc em chớm bạc
Anh ngồi gặm nhấm ánh mắt em mùa trăng khuyết
Nỗi buồn như tấm áo che phủ anh những ngày giá rét
Tiếng chuông đồng hồ buông mình bay trong đêm khuya như tiếng gọi đứt quãng
Em có nghe thấy trong giấc mơ vàng ngợp hoa cúc.

*

Buổi chiều mùa đông được thắp sáng bởi những mảnh vỡ của cuộc tình
Cứ đau đớn như trái tim mách bảo, đừng chần chừ
Chỉ còn gió ôm tôi chia sẻ nỗi đau
Những che giấu được phơi khô trên bậc thềm thương yêu
Nơi tôi đã cuống quít đặt lên những bước nhảy thanh xuân
Và cắn răng để thời gian bóc tách những phỉnh phờ
Cửu Long Giang phả sóng vào giấc mơ chập chờn tiếng còi tàu
Như chiều nào chúng ta ôm nhau mắt ngấn lệ
Tiếng trompette chua chát quất xuống những bài ca cũ
Đã một thuở dìu nhau trong hy vọng
Ly cà phê chia đôi nhưng chỉ mình tôi uống với gió
Peace! Peace! Hai ngón tay như lưỡi kéo cắt băng khai mở nỗi đau mới.

Costa Mesa tháng 8, Sài Gòn tháng 10.2013
Nguyễn Quốc Thái