Wednesday, June 26, 2019

1174. NGUYỄN QUỐC THÁI 7 bài thơ



THÁNG 7 TRỞ LẠI COUVENT VÀ DOMAINE

Nụ cười trong đêm hé một vết thương non
Nỗi khát khao lấm tấm những đốm lửa canh giấc cho em ngủ
Câu thơ cựa mình trong chiều lạnh không áo ấm
Em sáng như niềm mơ ước phủ đẫm sương mù
Cổ tay gầy trĩu ấm những kỷ niệm mùi Paris
Anh đã hôn lên mũi kiếm cảm xúc tê tái ấy
Ngón tay út bé bỏng cong cong một cánh cung
Búng vỡ màu Scotland huyền ảo  ký thác bao đắm đuối rực rỡ.


Dòng sông đầy ắp sóng
Vỗ ngập tôi tiếng thở dài xanh
Tháng 7 đẫm mùi lá thông trên đồi Couvent
Nàng ngủ thiếp bên thung
Chiếc váy trắng ủ gió như bông lys tinh khiết.

• 

Thôi hết, ngọn nến lả dần theo ánh mắt em úa nhạt
Sân bay khuya nhuốm tím hơi ly biệt
Tôi nhai nốt miếng yêu thương gầy xanh còn sót lại
Trong tiếng mưa thôi thúc nỗi buồn phải hồng hào hơn.

  
NGỤ NGÔN

Tôi vừa được trái tim thì thầm báo tin
Cuộc tình của tôi với người ấy đã tự sát
Trong ánh mắt xót xa lẫn khinh bạc của những kỷ niệm ấm áp
Bông tường vi ngoài hiên vừa chớm nở đã rũ xuống
Như hạt máu rơi
Lẩn trong tiếng chim sẻ ríu rít
Mối tình trở thành ngụ ngôn dưới gốc măng cụt.


NHỮNG GHI CHÚ DỞ DANG

Bạn cởi đôi giày Dr. Martin ướm vào chân tôi
Bạn mặc cho tôi chiếc áo khoác sọc ca rô màu cúc tần
Bạn khoác lên vai tôi chiếc ba lô của Giang với những hộp thuốc của Na
Bạn gói cẩn thận chiếc áo của Tuyết Nhung gửi về cho Ngọc không quên vẽ chiếc nơ màu hoa đào lên giấy gói
Bạn xếp vào va li tôi những quyển Đi Vào Cõi Tạo Hình mang về cho bạn bè ở Huế
Bạn cài vào túi áo tôi cây viết Pentel Stylo màu hạt dẻ
Bạn pha cho tôi ly cà phê sớm trĩu khói, đưa  tôi đọc những bài thơ mới của Chinh
Bạn chỉ cho tôi chú nai nhỏ đứng rụt rè bên bìa rừng Natick sau nhà – “ nó đang rình ăn những lộc non trong vườn hoa của  Nhung”
Bạn và Na đưa tôi ra sân bay trong sương mù nhòe phố Burke
Bạn ôm chặt tôi – quay mặt đi, hẹn tháng Ba gặp nhau ở Sài Gòn
Bạn đẩy tôi vào khu cách ly
Bạn gọi với tôi quay lại, cởi chiếc khăn quàng màu rượu chát quấn vào cổ tôi – “ về nhé, kẻo lạnh”
Bạn gửi cho tôi Email cuối cùng “Những ngày cuối năm buồn quá Thái ơi “…
Tháng Giêng bạn chợt bỏ đi
Bạn bay nhảy với núi đồi Đà Lạt với Dran với Domaine de Marie
Bạn lang thang trong Thành Nội với gió , lầm lũi với những cơn mưa Huế, với Tân Định lao xao nắng
Bạn ngơ ngác với rừng cao su ở Bình Dương hoa nở trắng, những sum vầy ở Thủ Dầu Một lỡ dở
Bạn gặp lại Mẹ lại Sơn lại Chỉ…
Gặp lại quê hương tả tơi thiếu máu.

Sáng Chủ Nhật tôi ngồi ở Coffee Bean nơi chiếc ghế bạn vẫn ngồi, với Ngọc
Với tách cà phê xẻ đôi tưởng nhớ bạn và…
Sài Gòn tháng Giêng ứa lạnh tôi nghe tiếng chuông từ tháp giáo đường trong tranh bạn bay ra đậu trên tách cà phê như một hẹn hò
Tôi khẽ gọi Cường ơi
Và Sa và Châu và Nguyên và Trường và Lệ và Thiệp và Hoàng và Nguyễn và và…
Làm sao tôi không hốt hoảng chảy nước mắt.

Virginia, tháng 9. 2015
Sài Gòn yêu dấu, tháng Giêng 2016

CHÂN DUNG NGUYỄN QUỐC THÁI
Photo by Nguyễn Hữu   -   Tháng 6.2019


QUỐC LỘ 1

Đầm ấm không còn trong trí nhớ vương vãi những mảnh vỡ của Tự Do
Suốt chiều dài đất nước những cột cây số nhợt nhạt ngồi bó gối tự hỏi – Bao giờ ? Bao giờ ?
Chiếc xe đò như hạt máu thương tật
Xộc xệch những tiếng nói lơ lớ hỗn xược kệch cỡm
Nghe anh, ngoảnh mặt đi – nhưng đừng quên, đừng bao giờ quên.


Hãy uống chung nhau ly cà phê rồi mai xa lạ
Chiếc tách trắng gầy níu giữ dấu môi xước gió
Đường 13 với những vườn măng cụt như ngõ cụt của chúng ta
Cơn dông hối hả quật ngã hàng cây thủa tựa lưng trẻ dại
Những nếp nhăn chằng chịt trên kỷ niệm ửng sáng sự dày vò
Quê hương ! Đau quá, chửi thề là thích hợp nhất dù mỉa mai trắng trợn.

• 

Tự Do ! Tự Do ! Âm vang của nỗi mất mát nghi ngút những cơn sóng
Khép lại cánh cửa hy vọng loang lổ dấu vết phản bội
Bàn tay đã bị bẻ gẫy giữa quảng trường Hòa Bình xói nắng
Và hơi ấm nguội tàn trong ánh mắt em
Con đường cái quan sạt lở quặn đau những ga xép
Đau đớn thất sắc như biên giới phía Bắc
Như Sài Gòn yêu dấu của chúng ta sốt xuất huyết
Anh yêu em.

XI.2016


THƠ TỪ VỰC THẲM

Biển quăng quật vào bờ những con sóng phẫn nộ
Bờ bãi quặn đau mùi cá chết
Tự Do cạn kiệt hy vọng với đôi mắt thâm quầng
Đọng chát những giọt lệ dự báo
Cửu Long héo úa mùa nước nổi
Những bông điên điển gầy guộc dật dờ
Tiếng bìm bịp ven sông quẫy đạp khắc khoải vô vọng.

Chúng băm xẻ quê hương
Tám Mươi Đồng một mét vuông tổ quôc
1 Yuan
2 Yuan
Những tiếng trả giá lợm giọng tả tơi đất nước
Những sườn đá đanh mặt vì nhục nhã
Những đập nước trơ tráo như khối u  ác tính.

Thế kỷ Hai Mươi – những năm Bẩy Tư, Bẩy Lăm, Tám Mốt,Tám Chín…
Mặt Biển Đông xanh mướt lấp lánh những oan hồn
Thét gào đau đớn
Hãy trả lại sông núi biển đảo tổ quốc ta
Hãy cứu thoát mơ ước khỏi kìm kẹp
Hãy trả Tự Do về lại Tự Do…
  
Mùa Thu hoen đỏ gục xuống bờ lịch sử nhiễm mặn
Đêm Trung Thu trăng xấu hổ không về
Em gục đầu lên vai anh bật khóc
Ôi dòng sông ngả màu của ta có tiếng thở dài nào xót xa hơn.

Hà Tĩnh tháng 5, Sài Gòn yêu dấu 7.2016


VỚI MẸ, TỰ DO VÀ EM

Tôi xô tôi ngã chúi đầu vào mơ ước
Mặt xây xát những dặn dò của Mẹ
Mỗi câu thơ khắc khoải như tiếng cười guợng
Rơi  xuống em bật lên tiếng kêu rực rỡ
Hạnh phúc lỗ chỗ những vết hy vọng
Nước mắt không nói với tôi lời nào khi nhỏ xuống
Nỗi đau âm vang niềm hoài nghi đỏ
Sài Gòn trống trơn những hẹn hò
Và mùa mưa kéo dài vệt tưởng nhớ xơ xác
Những khát vọng mỏi mệt dập dềnh trên thời gian đơn điệu.
  
Tự Do bị tước đoạt thô bạo diêm dúa
Ly cà phê buổi sáng hấp hối giữa bạn bè còn mất
Câu thơ như tiếng dương cầm gầy yếu
Nhỏ  xuống chuyện của chúng ta  vỡ hoang dự báo,
Đã bao lần núm vú ấm hồng của Tự Do chao lượn trong môi tôi
Như chú cá bảy màu nhỏ xinh tìm giệt những con cung quăng vô cảm
Và con muỗi vằn Cộng Sản bị triệt sản bởi những cú táp của yêu thương.
  
Quê nhà buồn thảm với những đay nghiến châm chọc
Trong bóng tối đầm đìa những kỷ niệm
Tự Do – cám ơn em, những vô vọng nối tiếp nhau đã cho tôi khôn lớn
Tôi nhìn thấy tôi ngơ ngác ngoài bìa rừng giữa đám lá rụng
Lẻ loi một đóa muguet.
  
Nụ hôn vội như cơn bão cát lùa vào thành phố
Đôi mắt cay xè ứa những giọt lệ chống đỡ yếu ớt
Những mỉa mai đay nghiến xé nát tôi quăng vào siêu thị
Với lãi xuất thấp đến tội nghiệp
Lạc lõng giữa muôn trùng vây.
  
Những ngày cuối năm tựa lưng vào linh hồn Mẹ
Nỗi đau khước từ người ấy đau chung với tôi.
  
Roma, tháng 5. Santa Ana tháng 11
và Sài Gòn yêu dấu tháng 12.2017


TODO PASSA

Một mình tôi với những câu thơ đau đớn mới
Lời vỗ về an ủi như tiếng gió lùa qua bến bờ lau sậy
Tôi ngã xuống như một hẹn ước dở dang
Ngày đầu năm gió quất vào mặt lời cỏ úa
Những nhịp buồn thôi thúc tôi ngợi ca ngày thứ Năm thần thánh
Vang vọng trong sa mạc huyền hoặc
Những hạt máu xây xát trôi ngược về tim
Trong nhịp trống Todo Passa bập bùng đêm tháng Chạp
Và nàng mỉm cười như chiếc cánh gẫy của con chim câu
Bên tách cà phê ngoài cửa sổ.

Sài Gòn yêu dấu XII,2017