Sunday, January 27, 2019

965. TRỊNH Y THƯ Chùm thơ lập đông

Mùa đông Fairfax, photo by Phạm Cao Hoàng, 15.1.2019


Em hãy cùng tôi
  
Bởi tôi không thể dừng lại nơi đây
   để đợi chờ Thượng đế
   như ba lão già ngớ ngẩn ấy.

Nên tôi muốn nắm tay em
   bước qua những thân gỗ mục
   đi về hướng mặt trời.

Từ bỏ những con người thế gian
   từ bỏ công viên với những giọt
   sương mai ướt lạnh
   từ bỏ con phố có bầy sẻ ngủ yên.

Để về đây viếng lại
   ngôi cổ mộ u hiển điêu linh
   nơi người sống và người chết
   cùng nắm tay nhau ca hát.

Áo đêm em tôi khoác lên làn sa mỏng
   trăng sao dạo chơi bên
   dòng sông nước xuôi trầm tích.

Tôi không thể đợi chờ cái chết
   bởi tôi phải đưa em về chốn đó
   nơi ngôi nhà không mái
   nằm ủ kín rừng mai.

Mặt đất đùn lên thành gò đống
   bao thế hệ rồi mà như
   giấc mộng mới đêm qua.

Em phải theo tôi về chốn đó
   ấm mặt ấm trần gian
   dù trong quan tài
   côn trùng đang nỉ non than thở.

Đợi chờ gì
   khoảnh khắc ấy
   sẽ không
   bao giờ trở lại.

Hãy phó thác linh hồn
   vào những đốm lửa vô âm
   để biết mình vẫn sống.

*

Có chốn nào cho ta?

Khi cơn bão đầu mùa ập tới
   xao động mặt biển xám
   tao tác bầy hải âu
   những cặp tình nhân níu nhau
   trong mưa tìm lối về.

Có chốn nào cho ta?

*

Gió tê lòng viễn xứ

Tôi vẫn nhớ khúc quành thế kỉ
   ba mươi năm
   mà như một thoáng phù vân.

Gió tê lòng viễn xứ
   gây gây nỗi nhớ
   và những điều không hiểu.

Chỉ còn mớ kí ức thảm thương
   làm hành trang cho những
   chuyến hành hương tuyệt vọng.

Nào biết có một bến bờ
   bên kia vùng đất khô gió lạnh.

Trong giấc mơ những năm tháng lưu đày
   tôi nhận ra nỗi đau tủi nhục
   của kẻ sống trọn kiếp trong bóng đêm.

*

Đêm yên

Đêm yên tôi nghe tiếng
   cựa mình của cỏ
   trăng yên tan chảy
   chan chứa trên ngực yên
   hiền minh cảm giác.

Tôi khẽ bảo cỏ đừng lay động
   cho tôi nghe
   tiếng thở nỗi niềm yên
   cho tôi nhập
   vào dòng chảy thịt da
   bên giấc ngủ hiền hoà
   mơ hồ như bến bờ nguyệt lạnh.

Tay gối yên tóc hương nguyệt quế
   mùa nâu cũ
   bóng thùy dương
   bỗng rất quen như đã
   ngủ yên từ tiền kiếp.

Đêm yên mắt khép đợi chiêm bao
   và tôi chờ đợi một âm hao lan tỏa
   phủ lấp trần gian phủ lấp chỗ nằm.

Rưng rưng sợi tóc quấn ngăn tim
   hoang bóng cơn mưa mùa trái đắng
   sâu hút trên cồn đá màu sương
   vẫn mênh mang một chốn về
   giao kết với thời gian biển lận.

Làm sao tôi hiểu nổi
   giấc ngủ của đêm yên
   khi niềm yên căng dây bật đứt
   bay tán khắp phương
   chẳng còn một mảnh vụn
   dù chỉ là cái bóng mù tăm.

Tôi muốn mặc cả với đêm yên
   hãy cho tôi đầu thai
   làm hòn cuội
   nằm yên dưới lòng suối này
   đến thiên thu.


(2018)


Tranh Nguyên Khai