Bơ vơ cái dấu chấm buồn lạnh,
trên một cõi quê nhà, đất
thiếu máu, cạn tình.
– Cung Tích Biền (Nghiệp
chưa hề an nghỉ – Xứ động vật)
1.
Đọc Xứ động vật
của nhà văn Cung Tích Biền [Nhân Ảnh
xuất bản, California, 2018], người đọc không thể không bàng hoàng, kinh động vì
những trang viết khốc liệt như được viết từ nỗi đau xé ruột và lòng phẫn nộ
tràn ứ, đầy dâng. Hiển nhiên, ở đây nhà văn viết không phải để giải trí, mua
vui. Suốt sáu thiên truyện mà tác giả gọi là “tân truyện” – ngoại trừ truyện đầu,
Mùi của gió mùa, một truyện ngắn
riêng lẻ, kì dư các truyện khác đều là tập hợp của nhiều tiểu truyện với nội
dung liên kết nhau – người đọc không hề tìm thấy một dấu vết hạnh phúc nhân sinh
hoặc một nụ cười vui tươi nào, mà chỉ bắt gặp toàn những đắng cay tủi nhục và
đau đớn ê chề.
Bằng giọng văn trần trụi cảm xúc, phối hợp với những
biện pháp nghịch dị trong văn chương, nhà văn đã rạch toác những vết ung nhọt
khiếp hãi của xã hội đương đại trên đất nước quê hương ông từ thời hậu chiến
cho đến tận bây giờ sau gần nửa thế kỉ thống nhất. Ông đã không ngần ngại gọi đấy
là Xứ động vật hay một xứ sở Toàn-Chuồng. Trong mắt ông, cuộc sống lầm
than, những sự việc phi lí, những cảnh huống oan khiên, những định mệnh oan
nghiệt, những con người sống thừa, tất cả là kiếp sống con người hôm nay trên dải
đất tang thương đó.
Nhưng xứ Toàn-Chuồng
là gì? Bạn có thể hỏi ngược lại như vậy và nhà văn cho chúng ta ngay câu trả
lời:
Xứ Toàn-Chuồng “là nơi trăng không mặt nước đổ
vàng. Nó tối cái u minh hiểm ác, không dung chứa giấc mơ nào.” (Xứ động vật màu huyết dụ)
Những thế hệ lừa ngựa đã biến thành sói, cực hung
hăng trong hoang mạc đồng loại Toàn-Chuồng. (Xứ động vật màu huyết dụ)
Tự do, quyền cơ bản nhất của con người ở bất cứ nơi
nào trên mặt đất, không hề hiện hữu trong xứ Toàn-Chuồng:
Tự do đã bị thiêu hủy ngay trong xứ “Toàn Chuồng,”
vì lửa của một bức tường lửa thường trực che chắn sự thật. (Xứ động vật mưa hồng)
Ở một đoạn văn khác trong truyện Xứ động vật mưa hồng, ông viết: “Tất cả hạnh phúc trên nước non này, ngay hôm
nay, đang ngự trị trên cái nền máu, trong vũng máu hòa máu.” Câu viết như
được chấm câu bằng cái chấm than to tướng. Những biến tấu của ý tưởng chủ điểm
này tràn ngập cuốn sách, mà tác giả có lẽ đã phải kinh qua rất nhiều trải nghiệm
thương đau để hoàn tất. Lời phát biểu như một câu nói tâm tình của ông trong một
cuộc phỏng vấn chứng thực điều đó:
[Viết] là một thường-trực-trả-lời, trong hoàn cảnh
Việt Nam hôm nay, phải là một trung-thực-chịu-nạn.
Nhìn từ góc độ xã hội, Cung Tích Biền phê phán gay
gắt não trạng của cuộc sống bây giờ, một căn bệnh dân tộc, một hội chứng tiềm ẩn,
không ai tự nhận nhưng đầy dẫy trong cuộc sống bình nhật bởi ai cũng mặc nhiên
công nhận nó là như thế rồi, chẳng làm gì khác được:
Không quan tâm tới nỗi đau kẻ khác là hợp trào lưu,
an toàn trong sinh hoạt quanh đây. (Mùi của
gió mùa)
Nói một cách công bằng, căn bệnh ấy ở không-thời-gian
nào cũng có, và bất cứ xã hội, công đồng dân tộc nào cũng ít nhiều có những kẻ
chỉ biết “sống chết mặc bay, tiền thày bỏ túi.” Căn bệnh thông thường ấy trở
nên cục bướu ung thư di căn của đất nước khi nó biến thành cái gì “hợp trào
lưu” như lời nhà văn Cung Tích Biền chua xót cất lên. Một khi cái xấu được mọi
người công nhận là bình thường thì nó trở nên cái đẹp. Một khi phi lí được xem
là hợp lí thì nó trở nên chân lí. Cách đây đúng 70 năm chính nhà văn George
Orwell đã cảnh báo chúng ta điều đó. Lúc tư duy trở nên hai chiều, chiều nào
cũng đúng, lúc Hư ngụy là Sự thật, lúc điều phi lí nghe thuận tai là lúc Đảng
chiến thắng toàn diện, và con người vĩnh viễn nằm trong quỹ đạo của Đảng. Đó
cũng là lúc “Con cháu nhà cụ Gàn thật tuyệt
cú mèo. Trên mặt đất này, hôm nay, nếu thờ cái nạn nhân thì có mà hàng triệu
triệu. Thờ quách cái tội lỗi. Cái nguồn cội bao la gây ra tội…” như nhà văn
Cung Tích Biền viết trong truyện Mùi của
gió mùa.
Xã hội thì như thế, còn gia đình – cái đơn vị nền tảng
của xã hội – thì sao?
Dưới ngòi bút không sợ hãi sự thật của nhà văn Cung
Tích Biền, cái đơn vị truyền thống cơ bản của xã hội từ muôn thuở trước, giờ
đây phá sản, tan nát, vữa thối như miếng thịt thiu. Những sinh hoạt gia đình, lẽ
ra phải đầm ấm, vui tươi, giờ đây chỉ còn là những cuộc cãi vã bẩn tai, bẩn miệng.
Gia đình ngày nay được chia thành hai phe: cha mẹ là “Bọn Họ” và con cái “Bọn
Nó.” “Bọn Họ” và “Bọn Nó” kình chống nhau liên tục, luôn luôn trong tình trạng
chiến tranh nóng lạnh. “Bọn Họ” dạy dỗ, rồi nóng nảy mắng “Bọn Nó” nặng lời. “Bọn
Nó” ngỗ nghịch, mắng lại rồi tự động bỏ đi.
Nhà văn nhận diện khá rõ “Bọn Họ” và “Bọn Nó” như
sau:
Bọn Họ đấy, lịch sử can qua, một đời dùng nhân mạng,
thân phận riêng mình, có khi cả danh phẩm của tộc họ, làm củi đun cho lí tưởng,
chủ nghĩa. Ác nỗi, ngọn đèn lí tưởng, hấp lực bọn thiêu thân ấy, nay chỉ còn là
một Màu Đỏ hung hiểm và bệnh hoạn. Một cái biển máu khô. (Một phần khí hậu)
Bây giờ Bọn Chúng khá mệt mỏi. Bị ủ kín dưới một lớp
cỏ tranh chờ cháy. Bị đan lát trong đầu não những răn đe không cần thiết, những
tín hiệu lỗi thời. Nền giáo dục hôm nay cho chúng những bữa ăn khá thịnh soạn
nhưng chúng không thể ngửi trước khi cầm đũa nĩa. Chúng đói mọi ngày. Khi thức
ăn tư tưởng đã thiu thối từ nhiều ngày. (Một
phần khí hậu)
Giới trẻ sống không mục tiêu lành mạnh đã đành, họ
còn lao đầu như con thiêu thân vào những thú vui vật chất trụy lạc. Xíu Mại, một
cô gái mười chín tuổi bốn lần phá thai. Rồi xì ke, ma túy, không thiếu một thứ
gì. Nền tảng đạo đức sụp đổ, mọi giá trị truyền thống cao đẹp đều bị ném vào
bãi phế thải:
Cả hệ thống, tim gan phèo phổi ruột non ruột già,
hôm nay nát nẩm. Cái này làm thối, chơi bẩn cái kia. Hết thuốc chữa cái Tiền Đồ
này rồi. (Một phần khí hậu)
Và kết quả tất yếu là:
… có hàng triệu thanh niên nam/nữ vừa nhú tương lai
đã cạn lòng hết vốn ráo trọi. (Xứ động vật
mưa hồng)
Nhà văn không cần tìm kiếm nguyên do đâu xa cho thảm
kịch bi đát gần như tuyệt vọng đó. Ông thấy nó lù lù trước mắt mình – một nhận
định tuy chủ quan và cảm tính nhưng không xa sự thật:
… cái thời cuộc, cái thế sự, nền giáo dục này, nó
khiến bọn em không mất dạy cũng thành mất dạy. Không hung dữ tranh giành, chúng
cướp cạn ngay cái sống của mình… (Nghiệp
chưa hề an nghỉ)
Thời cuộc, thế sự, giáo dục, v.v… là nguyên do gần,
còn nguyên do xa là cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn kéo dài trên hai mươi
năm, và sau đó người thắng cuộc đã xử tội kẻ thua cuộc bằng những biện pháp dã
man, tàn bạo như tù đày, bách hại, phân biệt đối xử… bởi “bóng ma của thù nghịch đã thành tượng đài vĩnh cửu.” Người sống bị
đày ải đã đành, người chết rồi cũng không yên, mộ phần vẫn bị “bới ra, giày xéo, bôi đen.”
Nó hiển thị một tàn phá lương tri, Nó, cái ung bướu
nguy nan, thù hận di căn, từ sau một cuộc nội chiến kéo dài trên hai mươi năm. (Nghiệp chưa hề an nghỉ)
Chinh chiến qua rồi nhưng bóng ma của thù nghịch đã
thành tượng đài vĩnh cửu. (Xứ động vật
mưa hồng)
Mộ người bị cách li hương khói, cự tuyệt tưởng niệm.
Sự an nhiên trong lòng đất Mẹ dành cho mỗi phận người nay bị bới ra, giày xéo,
bôi đen. (Nghiệp chưa hề an nghỉ)
Để sống sót trong một xã hội như thế, lẽ đương
nhiên con người phải sống hai mặt:
Để sống đúng theo mô-đen thời thượng, là triệt để
làm đời thường của một công-dân-chịu-phép. Là đội trên cần cổ cái đầu “xã hội
hóa” ra phố phường. Cả khi ăn giỗ kị ông bà ông vải, khi dự tang lễ, khi đi bầu
cử, cái-đầu-tập-thể này chính là cái nón bảo hộ. Thật là cách thái ti tiện,
nhưng rất hợp pháp, rất ư thích nghi cái khí hậu động vật. (Xứ động vật mưa hồng)
Phải làm sao mọi người hiểu rằng trong đầu của anh
là cái khuôn đúc cài sẵn, tư tưởng được phát đều chỗ công cộng. (Xứ động vật mưa hồng)
… chơi với cái thật có khi anh giập mỏ, sặc máu mũi
không chừng. Cứ chơi dỏm mà sống dài dài. (Xứ
động vật mưa hồng)
Sống hai mặt tạm thời giải quyết được những khó
khăn trong đời sống thường nhật, nhưng khi đêm về con người có liêm sỉ nghĩ gì
khi soi gương nhìn vào chân diện mục của mình:
Nhục mình hát ru, tự lừa phỉnh để tiêu pha vô nghĩa
cả sinh mệnh riêng mình… (Xứ động vật màu
huyết dụ)
2.
Những nhân vật trong Xứ động vật là những con người khốn khổ, sống như bóng ma dật dờ trong
bóng tối tận đáy địa ngục trần gian. Có lẽ đây là chọn lựa của nhà văn, bởi
nhân vật trong văn chương là hình tượng biểu cảm và cũng là bệ phóng cho bước
đường suy nghiệm của người sáng tạo ra nó. Đọc tập truyện này của Cung Tích Biền,
bạn có thể dễ dàng liên tưởng đến Anton Chekhov. Thế nhưng tôi không thấy sự đối
sánh đó có cái gì tương đương. Cậu bé Vanka của Chekhov còn có khoảnh khắc mơ mộng,
chứ Tảo của Cung Tích Biền thì sống và chết như một con chó ghẻ. Bác nông phu Yefrem
của Chekhov tuy chất phác, sùng đạo một cách ngây thơ nhưng chỉ bị gã Kuzma lưu
manh, tinh quái gạt mất ít tiền thôi, chứ không bị bọn vô lại đập lên đầu cục gạch
đến mất mạng như cụ Gàn. (Cái chết của cụ Gàn trong truyện Mùi của gió mùa còn là một ẩn
dụ. Nó ám chỉ sự thua cuộc của chủ nghĩa nhân đạo đích thực trước làn sóng bạo
lực hung hãn, nơi sức mạnh dã thú là lẽ phải.) Nhưng đọc Cung Tích Biền rồi nhớ
đến Chekhov khiến tôi chạnh lòng, chẳng lẽ người dân trên quê hương tôi đầu thế
kỉ XXI này còn khổ ải hơn cả nước Nga dưới thời quân chủ phong kiến Sa hoàng
sao? Có thật vậy không?
Cung Tích Biền xây dựng nhân vật không phải để tìm
kiếm đối tượng cho sự đồng cảm. Thật ra, ông không đào xới nội tâm của nhân vật.
Đời sống nội tâm của của cụ Gàn, của Tảo, của Liu, của lão Kiên, v.v… chỉ là những
bức phác thảo đại cương hay tấm phông làm nền cho sân khấu bi kịch. Nhân vật
trong Xứ động vật đảm nhiệm phần lớn vai trò biểu hiện. Trùng trùng những
thân phận oan khiên, những kiếp sống tối tăm, những chuyện đời phi lí, được bày
ra, hiển lộ qua “khuôn mặt” và “hành tung” của từng nhân vật. Sự biện giải nội
tâm nhân vật, theo cách nhìn của triết học, hay thuần ghi chép của sử gia, có lẽ
chỉ dài dòng, làm khô cứng, hạ thấp sự sáng tạo trong văn chương. Đối với nhà
văn Cung Tích Biền nhân vật là để diễn đạt cảm xúc phẫn nộ của mình trong một
thế giới thù địch, trong đó cảm giác của ông là mất mát toàn diện, bị tha hóa đến
cùng cực. Nếu đồng ý như vậy, ta có thể gọi mỗi nhân vật trong tập truyện của Cung
Tích Biền là “phản nhân vật” và xem nó như “Kẻ lạ” của Albert Camus. Camus xây
dựng phản nhân vật “kẻ lạ” nhằm thăm dò “cái trần truồng của con người khi đối
diện với cái phi lí” như ông từng biện biệt. Cung Tích Biền xây dựng phản nhân
vật Xứ động vật nhằm lột tả bộ xương
khô sống của con người bên trong một khí hậu động vật. Phản nhân vật của Cung
Tích Biền không còn là person nữa, mà
là non-person, không hiện hữu hoặc chỉ
hiện hữu thân xác chứ không có hiện thể, không có một chút quyền lợi nào, hoàn toàn
không có trọng lượng trong hệ xã hội loài người, bị ruồng bỏ, lãng quên, có lẽ
còn tệ mạt hơn những “con người thừa” của Dostoevsky.
Phản nhân vật của Cung Tích Biền đều có những số phận
hẩm hiu, bi thảm. Khúc trong Xứ động vật
vào ngôi không thoát nổi số kiếp oan nghiệt, như bị vướng phải lời nguyền
nghiệt ngã, cuối cùng cũng cầm dao chặt người tình của mình thành nhiều khúc y như
người cha đã làm lúc anh còn là đứa bé sơ sinh. Những hình tượng như vậy tiêu
biểu cho kiểu người buồn bã, thất thế, bị chà đạp, giẫm nát nhưng không có năng
lực, không có nội lực anh hùng để khắc phục môi trường áp chế mình. Không tìm
thấy lòng can trường nào trong những nhân vật của Cung Tích Biền trong tập truyện.
Sự can trường, nếu có, chỉ là lòng khao khát sáng mai thức dậy vẫn nhìn thấy ánh
nắng và hít thở khí trời. Tuy nhiên, nếu nhìn một cách cao rộng hơn thì đấy là
những con người sống âm thầm mà không cúi đầu, không bỏ nước ra đi, ở lại với
quê hương vì yêu mồ mả, lịch sử tổ tiên, dù có thế nào cũng cố gìn giữ căn gốc
giống nòi. Phẩm hạnh ấy là từ một bản lĩnh sinh tồn, từ lòng can trường chịu đựng
khổ nhục. Là một hi sinh to lớn, một “thái độ anh hùng” đầy dũng cảm.
Đặt văn chương Cung Tích Biền vào ngữ cảnh triết học
phi lí của Albert Camus có thể bị xem là khiên cưỡng, bởi hiển nhiên có sự khác
biệt tự thân rất lớn giữa hai bối cảnh lịch sử, hai dân tộc, hai khao khát, hai
trải nghiệm. Tuy vậy, ngoài mặt phê phán xã hội, Cung Tích Biền còn có chủ đích
cho thấy Xứ động vật là sự va chạm giữa
con người đi tìm kiếm những giá trị cố hữu và ý nghĩa đời sống với sự bất lực của
hắn trong một thế giới vô chủ đích, vô nghĩa, hỗn loạn và phi lí. Ý thức phi lí
không nảy sinh từ trí tuệ con người hay thế giới, mà từ bản chất nhị đối của cặp
phạm trù đó để “con người cá thể có thể liên tục thăm dò và tìm kiếm cho mình một
ý nghĩa nào đó cho cuộc sống.” Đứng trước quang cảnh đổ nát, điêu tàn của quê
hương mình sau Đệ nhị Thế chiến, Camus đưa ra hình tượng Sisyphus. Tương tự như
vậy, chứng kiến sự phá sản của đạo đức, luân lí con người và cuộc sống phi lí trong
xã hội, Cung Tích Biền muốn có một thái độ chống đối quyết liệt. Nên hiểu rõ
hình tượng thần thoại Hy Lạp Sisyphus của Camus. Khi bị hỏi phải làm gì khi nhận
ra sự thật phi lí của thế giới này, tự tử chăng? Camus đã cả quyết trả lời:
“Không! Phải nổi dậy chống đối!” Và đối với ông, Sisyphus tượng trưng cho tinh
thần kiên cường, không bao giờ thối chí bỏ cuộc.
Ở Xứ động vật,
những suy nghiệm triết học siêu hình nhường chỗ cho một mặt bằng đau khổ nơi
chúng ta trực diện với cái Có thật, Sự thật, cái Đã-là-như-thế. Những tra vấn về
bản thể hay hiện tồn tuy không là chủ điểm của cuốn sách, không là mục tiêu cho
tác giả truy tìm, nhưng bàng bạc đây đó, người đọc vẫn cảm thấy có những “yếu tố
siêu hình” hiện hữu, những “bóng-mùi”, những gặp gỡ âm dương, những trăn trở về
cái gì vô hình tướng, phi vật thể.
3.
Điểm nổi bật trong văn chương Cung Tích Biền là
tính nghịch dị. Những hình tượng nghệ thuật, kể cả phong cách và thể loại, được
ông kết cấu dựa trên huyễn tưởng, ngụ ngôn, ngụ ý, thậm chí trào phúng, đôi
khi. Trong lịch sử và lí luận văn học, nghịch dị khi thì được xem là thủ pháp của
tính hài, khi thì có chủ yếu làm bật lên mức độ sắc sảo của sự châm biếm. Tuy vậy,
ở Cung Tích Biền, nó được dùng để nhấn mạnh tính táo bạo của hình tượng huyễn
tưởng. Cung Tích Biền luôn luôn muốn đẩy biên vực văn chương của mình đến tới hạn,
và ông không ngần ngại sử dụng nghịch dị để xây dựng một thế giới dị thường,
phi nhiên. Cái thực và cái phi thực ở đây trộn lẫn nhau, không gì có thể ngăn
trở, cách li được. Người của hai nẻo âm dương vẫn nói chuyện được với nhau, vẫn
tâm tình, vẫn chia sẻ mọi ý nghĩ thầm kín riêng tư như hai người sống. Mĩ học
nghịch dị dường như không quan tâm đến viện cớ khách quan, nó cũng gạt hẳn
lô-gíc ra ngoài lề, nó đảo lộn tất cả mọi hình thái cũng như trật tự thông thường
của đời sống bình nhật. Tính biểu hiện nhờ đó như được gia tăng, những ngõ
ngách khác của nghệ thuật được thăm dò và kết quả là một thực tại mới khai mở
trong tâm trí người đọc.
Sử dụng nhuần nhuyễn tính nghịch dị như một thủ
pháp văn chương, một phương thức biểu hiện khác của miêu tả nghệ thuật, nhà văn
Cung Tích Biền đã mặc sức tung hoành trong thế giới hư cấu mà không gặp một trở
ngại nào trong lúc thuyết phục người đọc những điều tác giả muốn bày tỏ trong
thông điệp của mình. Tính nghịch dị bàng bạc trong suốt tập truyện Xứ động vật, nhưng có lẽ ấn tượng nhất
là hai truyện: Xứ động vật vào ngôi và Xứ động vật màu huyết dụ.
Xứ động vật
vào ngôi thuật chuyện một người đàn
ông giết vợ, xong chặt xác vợ thành nhiều khúc nhỏ rồi bỏ trong bao bố đi rải
cùng khắp thành phố. Hiển nhiên, thông điệp của tác giả ở đây chẳng có gì khó
hiểu, và chính ông đã viết thẳng điều đó ra trong truyện: Sống nơi này, sống cách nào cũng là một cách chết. Đấy là một thông
điệp mặc dù bi thiết và đau đớn cùng cực nhưng nó cũng cực kì mạnh mẽ, bởi nó liên
quan đến cái sống, cái chết. Nó cần một truyện ngắn có sức công phá của một quả
bom tấn, và không có gì thích hợp hơn một tình huống nghịch dị, khiếp hãi, khiến
kẻ yếu bóng vía có thể thất đảm, kinh tâm lúc đọc. Nhưng chủ ý của tác giả ở
đây không phải là hù dọa trẻ em hay kẻ yếu bóng vía, ông chỉ giản dị muốn tô đậm
đen, càng đen càng tốt, thân phận những con người bình thường, những con người chỉ
mong ước một cuộc sống bình thường mà không bao giờ có được.
Cung Tích Biền chọn hình thức nghịch dị, ngoài tự
do hư cấu, ông còn yêu cầu phải kết hợp các thái cực, ông đi xa trong bút pháp
với mục đích phá hủy những hình thức khô cứng, đóng khung ước lệ, vốn tồn tại
nơi tư duy và hình thái hiện thực tả chân, như có lần ông bày tỏ trong một cuộc
phỏng vấn:
… Cực đoan, đẩy một sự kiện, một hiện tượng, từ một
Sự thật đã rõ/có, đến tận cùng mọi chiều kích có thể, không hoán đổi sự thật,
trong cách dựng truyện, khoác áo cho nhân vật... Nghệ thuật phải khác thói thường…
Nếu truyện Xứ
động vật vào ngôi là thông điệp phóng chiếu ngoại tại, là tiếng kêu tắc nghẹn
của kẻ đang giãy chết, thì Xứ động vật
màu huyết dụ là cuộc độc thoại nội tâm nhằm soi giọi chính bản ngã trong cuộc
hành trình tìm về nguồn cội uyên nguyên. Truyện thuật chuyến trở về làng quê
sau bao năm xa cách của người đàn ông tuổi xế chiều, và trên chuyến tàu ông già
gặp hồn ma người vợ cũ vốn đã nằm trong lòng đất lạnh từ thuở xa xưa. Nhờ những
câu trao đổi giữa người và ma, ông già biết ngôi mộ vợ mình nằm ở đâu và ông sẽ
có mặt tại nơi đó nhân lúc cô con gái của hai người (mà ông không hề biết mặt)
làm lễ bốc mộ cải táng cho mẹ mình. Yếu tố nghịch dị là rất thích hợp cho một
câu chuyện như thế. Hình ảnh ma mị, đối thoại u hiển, câu chữ lạnh lẽo, sắc gọn,
miêu tả những hành vi quái dị (người chồng ngậm đốt xương đen xỉn của người vợ),
v.v… Tất cả tạo thành một thiên truyện lạ lùng, hiếm thấy.
Đối với người ngoại cuộc, một kẻ quan sát, thì những
mẩu đối thoại giữa ông già và hồn ma là một chuỗi những suy tưởng nội tâm của
con người cả đời chạy theo ảo vọng để rồi khi tuổi đời bóng xế, khi cuộc nghiệm
sinh đã tràn ứ nỗi buồn nhân thế, khi thành bại đều không còn mang một ý nghĩa nào
đáng kể, thì hắn trở về, trở về với hiện thể uyên nguyên. Đó là lúc hắn nhìn ra
sự thật. Trở về khó khăn lắm, bởi hắn phải chặt đứt, phải tách lìa, phải nhổ
lên những giá trị lí tưởng xưa cũ mà suốt đời hắn cho là chân lí. Nó khó khăn
như lúc trợn trừng hai mắt nhìn thẳng vào cái chết. Nó khó khăn như ngậm khúc
xương người chết mà hai dòng nước mắt chảy đầm đìa.
Quả tình tôi rất muốn hiểu chủ ý của thiên truyện này
là: hiện thể phải là cái gì đi trước bản thể. Điều đó có nghĩa là sự quan tâm
hàng đầu cho mỗi cá nhân là chính cá nhân đó. Một con người (hiện thể) độc lập
trong hành động, ý thức tự thân và trách nhiệm với chính mình, không phải cái
gì thuộc về danh hiệu, vai trò, khuôn mẫu, định nghĩa, hoặc những phân loại ước
định khác gán ghép lên cá nhân đó (bản thể).
Một trong những phân loại ước định đó chính là lí
tưởng.
Như chúng ta biết lí tưởng là cái gì thúc đẩy cách
mạng. Phải có lí tưởng mới đi làm cách mạng được, nhà văn Hermann Hesse bảo tất
cả chúng ta đều có thể làm được những điều siêu việt nếu lí tưởng của chúng ta
bị đe dọa. Thế nhưng, oái oăm thay, chính cái lí tưởng ấy phần nhiều đẩy chúng
ta xuống hố thẳm. Người lí tưởng là người chỉ nhìn thấy bầu trời trăng sao cao
đẹp chứ không thấy cái trần nhà đầy mạng nhện và bụi bặm. Hắn cố trèo lên đỉnh
trời để tô điểm những vì sao chứ không màng gì đến cái trần nhà dơ bẩn. Bởi
hoang tưởng như thế, hắn nhân danh lí tưởng của mình bắt những kẻ khác gò lưng
làm thang cho hắn trèo. Sống dối trá, hư ngụy với chính mình, hắn không hề cảm
thấy tội lỗi, lương tâm không hề cắn rứt, khi hắn xô đẩy người khác vào chỗ chết.
Nietzsche bảo nếu người lí tưởng bị tống cổ ra khỏi Thiên đàng thì hắn sẽ tự
tìm cách uốn nắn lí tưởng của mình cho phù hợp với Địa ngục! Đừng bao giờ nghĩ
hắn có triển vọng thay đổi.
Nhà văn Cung Tích Biền biết thế và ông không chút
ngần ngại gọi những người lí tưởng đó là bọn dã thú trong Xứ động vật:
Cái quan điểm xem con người là phương tiện hay giải
pháp, e rằng không nhân văn tí nào. Cứ lùa người vào chỗ chết hàng loạt, cứ cứu
cánh biện minh cho phương tiện, cái đó chúng ta hình dung ra sức mạnh của một bọn
dã thú. (Xứ động vật vào ngôi)
4.
Xứ động vật
hiển nhiên là một cuốn sách hàm chứa nhiều luận đề.
Tác giả có cái nhìn cực kì bi đát về xã hội đất nước quê hương, và trên những
trang viết của ông, bình diện chính trị đã không thụt lùi vào hậu cảnh đóng vai
trò bức phông sân khấu, mà nhảy vọt lên đứng sừng sững nơi tiền cảnh. Bút pháp
này có lẽ không được chia sẻ bởi nhiều người cầm bút khác khi họ quan niệm Lịch
sử, với tất cả những
động thái của nó – chiến tranh, hòa bình, cách mạng, phản cách mạng, quốc vinh,
quốc nhục – không được chen vào can dự ngòi bút của nhà văn, không thể để nó trở
thành đề tài cho nhà văn minh họa, lên án hoặc biện giải những điều mình xác
tín, cho dù đấy là Sự thật. Họ cho rằng văn chương chẳng qua chỉ là cảm nhận về
cái tương đối trong chân lí con người, và họ yêu cầu tác giả đứng ngoài tầm
nhìn của tác phẩm, tất cả mọi tư duy hãy để người đọc định đoạt.
Cung Tích Biền với
cuốn Xứ
động vật đã đi ngược lại xu hướng này. Tất cả những suy nghĩ, cảm thức, ý thức của
ông về những vấn nạn to lớn của đất nước, ông đem cả lên trang viết. Không do dự
đắn đo, không úp mở, không mập mờ. Nhân vật chỉ là cái cớ. Cốt truyện, nếu có,
chỉ là cái cớ. Nhân vật và cốt truyện ở đây chỉ giản dị đan kết vào nhau thành
những mảng rời đời sống, thường không có thắt gút, mở gút, và thay vì tiến về một
đoạn kết hay chung cuộc nào đó, nó lơ lửng rồi buông rơi vào trạng thái anti-climax.
Tuy vậy, cuốn sách
cho thấy lòng yêu thương cao độ của nhà văn đối với kẻ đồng loại, nhất là những
người thuộc thành phần nghèo khổ hoặc bị đày ải do chính sách phân biệt đối xử
của nhà cầm quyền. Về điểm này, có thể xem Cung Tích Biền là thừa kế của Chekhov.
Cũng như Chekhov, ông không xem nhà văn là người diễn trò giải khuây, giải trí.
Nhà văn không phải là người tô vẽ cuộc đời cho đẹp hơn, thi vị hơn, hoặc đội lốt
hành giả ngoa ngôn, mà là người kí kết hợp đồng với chính lương tâm mình để nói
lên Sự thật với một tinh thần khách quan tuyệt đối, không từ bỏ bất cứ Sự thật
nào cho dù nó kinh khiếp, dễ sợ ngoài mức tưởng tượng bình thường của mọi người
xung quanh. Nhưng ông cũng nghi ngờ khả năng của văn chương với những giới hạn
không thể tránh của nó. Ông bảo:
Văn chương khó thể lột tả tận ngọn nguồn, dẫn tới,
chỉ ra chỗ di căn của hoạn nạn, hố thẳm của đọa đày trong kiếp con người… Chữ
nghĩa cổ kim chỉ mô tả cái vỏ của từng số phận con người. (Xứ động vật mưa hồng)
Và trong một dịp trao đổi riêng, ông bảo tôi:
Thật ra có phóng lớn, khuếch đại thế nào cũng chẳng
diễn/miêu tả nỗi cái tình trạng của hoảng loạn, mạt thế, trong xã hội Việt Nam
hiện nay. Nó nằm trên, và ngoài sức tưởng tượng lẫn hư cấu, trước bàn viết của
một nhà văn. Việt Nam hôm nay, một xã hội tan rã là chưa đúng nghĩa, phải là một
dân tộc tự hủy diệt.
Nhà văn có quyền đặt vấn đề mà không cần phải đưa
ra đáp án cho vấn đề. Bởi thế, chỉ giản dị “mô tả cái vỏ của từng số phận con
người” thôi đã là một cung cách đáng quý, một việc làm đáng trân trọng. Cung
Tích Biền đã làm một việc như thế.
TRỊNH Y THƯ
12.2018
Nhà văn Cung Tích Biền - Ảnh: TYT (2018)