CÒN GIỮA
TÀN PHAI
Lê
Văn Trung
Ngày
đã tận năm đã cùng em ạ
Xót
xa gì hương phấn buổi tàn đông
Và
thơ ta như một dòng sông cạn
Với
linh hồn đá sỏi cũng tan hoang
Em
thấy chăng cõi phù vân thiên cổ
Vẫn
phiêu bồng kiếp kiếp giữa bao la
Em
nghe chăng gió phù sinh réo gọi
Vẫn
dội vào sâu thẳm trái tim ta
Em
là gió thổi qua đời phiền muộn
Em
là mây tan giữa bến sông chiều
Xin
ngồi lại một lần trên bãi cạn
Nghe
triều ta lên xuống quá đìu hiu
Ta
rụng giữa tình em từng chiếc lá
Lá
chưa vàng, lá quặn úa tình xanh
Em
chảy giữa hồn ta từng dòng lệ
Lệ
chưa phai, lệ khóc mộng không thành
Con
đường mở và con đường chợt khép
Mà
sông ơi khao khát chảy vô cùng
Chuyến
tàu muộn là chuyến tàu đẹp nhất
Để
tình buồn ngồi đợi giữa mênh mông.
Lê Văn Trung
GỬI QUÊ NHÀ
Lê Phương
Nguyên
Đâu phải muôn trùng mà cách biệt,
Bao năm đành lỗi hẹn quê nhà,
Đâu phải lần đi là vĩnh quyết,
Rồi quên vườn cũ cúc vàng hoa…
Đâu phải Tô, Trương thề biệt xứ,
Rong tìm khanh tướng định đồ vương;
Để suốt đời làm thân lữ thứ,
Áo cừu, lọng đỏ chọn quê hương…
Đâu dễ dìm người men rượu đắng,
Dáng kiều e ấp nét hoa tươi,
Mãi vui quên cả chiều phai nắng,
Khói thuốc ung dung đốt cuộc đời…
Đâu phải cơ hàn roi nghiệt ngã,
Miệt mài cơm áo tháng năm vơi,
Đâu sợ trầm luân là bể cả,
Bỏ chèo buông lái ngại ra khơi
Vẫn nhớ quê nhà hương quế tỏa,
Chiêm bao ướt gối những đêm buồn;
Thương dòng sông lớn con đò nhỏ,
Sợi khói chiều hoang xanh vấn vương…
Đã thấy tủi đau trong từng nhịp thở,
Thấy đời trăm họ vướng điêu linh;
Phận người hèn mọn như cây cỏ,
Lớn mãi trong ta nỗi bất bình !
Đã có tấm lòng trời đất biết,
Đài cao còn hẹn gió Đông về…
Đâu phải lần đi là vĩnh quyết,
Để mòn mắt đợi cõi trời quê…
Lê Phương Nguyên