Phố mùa đông, oil on canvas, 24" x 30", dinhcuong
PHỐ MÙA ĐÔNG
Tôi
về qua phố mùa đông
Bơ
vơ lạc giữa chập chùng nhớ quên
Chiều
nghiêng xuống sợi mưa mềm
Nhớ
bờ vai, mắt đen huyền ướt mi
Nhớ
dòng sông ở bên này
Mà
nghe sóng vỗ u hoài bờ kia
Nhớ
con đường buổi em đi
Nhớ
hàng cây buổi em về tóc bay
Nhớ
từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm
câu thơ thả bay hòai trong mơ
Nhớ
hay quên, phút dại khờ
Nụ
hôn chín mọng đôi bờ môi ngoan
Tôi
về qua phố mùa đông
Nỗi
quên
Niềm
nhớ
Vô
cùng
Nhớ
Quên.
TRĂNG VỀ
TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG
Lạnh
nghe trăng chảy qua hồn
Dòng
trăng như lệ chảy buồn trong tôi
Xưa
trăng là mắt môi người
Nay
trăng là giọt sương đời lạnh căm
Phố
mùa đông ! Phố mùa đông !
Trăng
về chìm giữa bềnh bồng mây sương
Xưa
trăng là đóa quỳnh hương
Nay
trăng là nụ tình buồn mãn khai
Tôi
về qua phố tìm ai
Thấy
màu trăng cũ nhuộm đầy vườn xưa
Thấy
bàn tay vẫy trong mơ
Bóng
trăng hay bóng người chờ trăm năm ?
LỤC BÁT RÃ RỜI
Cũng
đành bỏ cuộc rong chơi
Ta về
ngồi dưới hiên đời rong rêu
Xòe
bàn tay tính tuổi Kiều
Mười
lăm năm mà bấy nhiêu đoạn trường
Sao
không đập vỡ cây đàn
Để
đau thương máu lệ tràn năm dây
Cũng
đành quên cuộc chơi này
Ta về
vui với cỏ cây bụi bờ
Thương
con cá quẩy đáy hồ
Nghe
xao mặt sóng bây giờ chưa tan
Nhớ
em thuở áo lụa vàng
Làm
đau giọt nắng bến hoàng hôn xưa
Cũng
đành quên một câu thơ
Đã
chìm trong những cơn mơ rã rời
Xót
xa gì mà chưa nguôi
Mà
nghe tình đất nghĩa trời ly tan.
LÊ VĂN TRUNG