Nhà
văn là người kể truyện (hay chuyện). Nhà văn là người biết thổi bùa phép vào những
con chữ vô hồn để biến câu chữ bình thường thành một tác phẩm nghệ thuật có cảm
xúc. Nhà văn là người có cái “tâm.” (Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.) Có thể
nói Phan Thị Trọng Tuyến là người có cả ba yếu tố làm nên một nhà văn đúng
nghĩa nêu trên, chưa kể chị còn là người biết tiếp nạp những điều mắt thấy tai
nghe, và không biết bao nhiêu tín hiệu làm nên cái-gọi-là đời sống để đưa vào
tác phẩm. Với tập truyện Hồng đăng tại Amsterdam do Văn Học Press xuất bản năm
2018, một lần nữa, nhận định trên lại đúng.
Phan
Thị Trọng Tuyến là một trong những nhà văn thuộc thế hệ một rưỡi ở hải ngoại,
những người sinh trưởng ở Việt Nam nhưng chỉ bắt đầu cầm bút sau biến cố
30/4/75 khi đã định cư ở nước ngoài. Chị rời quê hương ở tuổi mười tám đôi
mươi, khi đất nước còn đang tơi bời trong lửa đạn chiến tranh, theo đuổi sự
nghiệp Khoa học và sinh sống trong một môi trường gần như tách biệt khỏi những
sinh hoạt kinh tế, văn hóa của người Việt. Những tưởng một người như thế, bất
luận nam hay nữ, khó có thể còn viết và nói tiếng Việt, nói gì đến chuyện làm
văn chương. Thế nhưng chị lại là một trong những người viết xuất hiện khá sớm
trong sinh hoạt văn chương của cộng đồng Việt lưu vong sau 1975. Truyện ngắn
Mùa đông vô tận đăng trên tạp chí Văn Học Nghệ Thuật (bộ mới, số 2, phát hành
6/1985, do nhà văn Võ Phiến chủ biên) có lẽ là một trong những sáng tác đầu tay
của chị. Từ đó cho đến mãi về sau, chị luôn luôn là người gắn bó hết lòng với tờ
tạp chí (mà sau này đổi tên thành Văn Học).
Chị
chọn nghiệp văn có lẽ bởi tấm lòng của chị đối với quê hương Việt Nam chẳng thể
nào phai nhạt cho dù sau chừng đó năm tháng cách xa. Thật vậy, tình cảm nhớ
thương đau đáu của con người đối với nơi chốn mình sinh ra bao giờ cũng sâu đậm,
khôn quên. Thời gian, không gian nào cũng thế. Như loài cá hồi, cá trích, khi
sinh sống có thể bơi lội nhẩn nha kiếm ăn giữa biển khơi ngoài nghìn dặm, nhưng
khi hạn kỳ đến thì bằng mọi cách và mọi giá, bất chấp gian nan, dù là lao vào
chỗ chết, vẫn vượt trùng dương để về lại thượng nguồn nước ngọt nơi chúng sinh
ra. Đọc truyện của chị, chúng ta dễ dàng cảm nhận ra điều đó.
Bởi
ngọn suối nguồn cho sáng tạo của người nghệ sĩ thường bắt rễ rất sớm, từ những
năm tháng của tuổi ấu thơ hoặc thời tráng niên mới trưởng thành; và bởi nền tảng
cho sáng tạo nằm nơi tiềm thức, ký ức, tập quán, ngôn từ của tuổi trẻ, chúng ta
thấy một Phan Thị Trọng Tuyến, qua tập truyện dày trên 400 trang này, luôn luôn
sôi động với muôn vàn hình ảnh của ký ức hiện về, một tâm cảnh đầy ắp những hoài
niệm quá khứ. Có thể nói những dòng chữ chị viết ra là cây cầu nối liền đôi bờ
đại dương không gian và quá-khứ-hiện-tại thời gian sau khi ký ức bị xóa mờ một
cách tàn nhẫn bởi cuộc sống đa đoan. Kỳ thực, phải chăng viết truyện nghĩa là bắc
cây cầu thời gian vượt qua muôn trùng ký ức mờ mịt ấy để nối liền quá khứ với
hiện tại, như nhà văn Mỹ Tim O’Brien từng nói, “Truyện được dành riêng cho kẻ
thức trong đêm khuya khi hắn không nhớ làm cách nào mình từ chỗ đó đến được
đây.”
Cây
cầu không-thời-gian hiển hiện thật rõ ràng qua truyện vừa Lửa phục sinh trong tập
truyện. Quá khứ, hiện tại, người bỏ nước ra đi với cõi lòng nát vụn, kẻ ở lại vận
dụng hết sức bình sinh của mình vùng vẫy bám chặt lấy mảnh đất, khóm rừng cũ kỹ
trăm năm, tất cả chồng chéo lên nhau, đan xen vào nhau, cố gắng hòa giải, tìm
kiếm một mẫu số chung nào đó, nhưng rốt cuộc chỉ bị xô giạt, cuốn hút vào những
hướng lực đối nghịch để rồi bị nghiền nát trong đó và bi kịch tất yếu xảy ra. Lửa
phục sinh là một thiên truyện vừa với tham vọng khai giải thân phận con người
nhưng cũng lồng trong đó một luận đề hiện sinh cơ bản: Đời sống thực sự của cá
nhân mới đích thực là cái cấu tạo nên “chân bản thể” của hắn.
Quá-khứ-hiện-tại
cũng là bãi chiến trường ngổn ngang trăm mảnh vụn trong các truyện Thế giới hỗn
mang, Đi tìm Dora Maar, Một ngày khác mọi ngày, mà cái cột mốc thời gian
30/4/75 mãi mãi là vết thương sâu hoắm, lở lói, chẳng bao giờ có cơ lành lặn.
Phan
Thị Trọng Tuyến là một nhà văn nữ, và dĩ nhiên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi
chúng ta thấy nhân vật của chị phần nhiều là phái nữ, và tương tự bà nhà văn
Alice Munro của Canada, những nhân vật ấy là những khuôn mặt chúng ta bắt gặp hằng
ngày trong cuộc sống thế gian, một người thân của chúng ta, chẳng hạn, hay người
hàng xóm sống ngay bên cạnh nhà. Và có thể chị đã xây dựng nhân vật dựa trên những
con người bằng xương bằng thịt trong cái đại gia đình của chị, một gia đình đặc
trưng màu sắc và tính khí Nam bộ đồng bằng sông Cửu, với những ông Hai, bà Tư,
chị Tám, anh Năm, v.v… Và cũng như rất nhiều gia đình khác, trong cơn đại hồng
thủy, đã chịu chung số phận tang tóc, chia lìa của cả dân tộc.
Nhân
vật của chị còn là cô gái bất hạnh trong truyện Hồng đăng tại Amsterdam (dùng
làm nhan đề cuốn sách), một trong những phụ nữ Việt phải bán thân mưu sinh do
những hoàn cảnh khốc liệt của lịch sử gây nên, lưu lạc tìm sống tại nước ngoài
trong một trạng thái bất an luôn luôn trốn tránh, trốn tránh nhà cầm quyền sở tại
đã đành vì là một di dân lậu, mà còn phải trốn tránh người quen, trốn tránh luôn
thực tại. Hay là cô gái xinh đẹp nhảy xuống vực đá bên bờ biển hòn đảo trại tị
nạn tự tử giữa phút giây cùng quẫn trong truyện Trăng đảo. Những chuyện ấy xảy
ra rất mực thông thường, nhất là trong giai đoạn lịch sử vừa qua của dân tộc, bởi
hầu như trong chúng ta, ai cũng ít nhiều biết đến, thậm chí có người tận tai
nghe, tận mắt thấy. Phan Thị Trọng Tuyến không cần tưởng tượng nhiều khi thuật
lại những câu chuyện đó, chị chỉ ghi chép lại như viết một trang nhật ký. Và
chúng ta rụng rời!
Lịch
sử không quan tâm đến những tiểu tiết được viết như những trang nhật ký. Chúng
chẳng có một tí trọng lượng nào dù là ở bình diện hiện thực lịch sử, nhưng đối
với người viết truyện, những tiểu tiết ấy là cực kỳ trọng đại, bởi lương tâm
dân tộc sẽ nhẹ hơn không khí và trở nên rẻ rúng biết bao nếu chúng bị nhét đống
vào cái hộp lãng quên và chôn sâu dưới lòng đất lạnh cùng những kẻ xấu số.
Nhà
văn còn là kẻ rao giảng tình thương. Nghe có vẻ thừa thãi, chẳng cần nói ra, và
nếu phải nói ra thì chỉ để dùng làm điểm nhấn cho ngòi bút Phan Thị Trọng Tuyến,
bởi chị luôn luôn dành tình cảm đậm đà cho những nhân vật, một tình cảm thân
ái, cảm thông, cùng chia sẻ nỗi đau, niềm vui…
Tình thương đó, chị mượn lời quê mộc mạc của bà mẹ già chân chất để biểu
lộ:
… Con ơi, má nói cái này, đừng buồn nghe con, số
mạng hết trơn hà. Vi tự tử chết hồi năm… Đừng buồn nghe con, Vi thương con lắm,
Vi thương má, thương ngoại… Má nói
hoài… ăn ở hiền lành, không ai hại được
mình đâu… Vi không nghe, má nói đời này vô thường, người đời tàn ác, nói này
nói nọ, nhưng ăn nhằm gì, phải biết chấp nhận số mạng… Tội nghiệp quá, má nói
hoài Vi ơi, thương bác, thương Vui thì đừng nghĩ quẩn…
(Thế
giới hỗn mang)
Triết
lý sống của bà mẹ quê đó nghe thật giản dị, tầm thường, nhưng hình như trong
chúng ta ít người thực hiện được, kể cả những nhân vật trong tập truyện, và mãi
mãi chúng là những câu hỏi đeo đẳng trong tiềm thức chúng ta, và chỉ lóe lên
trong ý thức khi chúng ta bất chợt lâm vào một cảnh huống nghiệt ngã nào. Phải
chăng đấy chính là raison d’être, cái lý do tồn tại, của văn chương?
Tuy
vậy, nhìn từ góc độ nào cũng thấy nhà văn Phan Thị Trọng Tuyến làm văn chương với
một cái “tâm” nhân ái, một điều càng lúc càng thiếu vắng trong tình nghĩa con
người.
TRỊNH
Y THƯ
HỒNG ĐĂNG TẠI AMSTERDAM
Tập truyện Phan Thị Trọng Tuyến
Văn Học Press xuất bản, 8/2018
Bạt © Trịnh Y Thư
Tranh bìa © Lê Tài Điển
456 trang, giá bán $23.00
Tìm mua trên Amazon.com
Search Keywords: Hong dang tai amsterdam
Hoặc bấm vào đường dẫn sau:
Tập truyện Phan Thị Trọng Tuyến
Văn Học Press xuất bản, 8/2018
Bạt © Trịnh Y Thư
Tranh bìa © Lê Tài Điển
456 trang, giá bán $23.00
Tìm mua trên Amazon.com
Search Keywords: Hong dang tai amsterdam
Hoặc bấm vào đường dẫn sau: