Thursday, August 30, 2018

746. TRẦN HOÀI THƯ Khi nhớ về Bà Gi


Trần Hoài Thư
KHI NHỚ VỀ BÀ GI


Đồi Bà Gi, theo trí nhớ 1967-1970. Tháp cao nhất là tháp Vàng, nơi đặt đài ra đa của quân đội Mỹ. Tháp giữa là tháp Bạc, để trống. Tháp dưới cùng là tháp Đồng, nơi làm kho đạn dược vũ khí của đại đội 405 thám kích. Một chòi canh bên cạnh tháp Bạc. Doanh trại là mấy dãy nhà tole dựng trên một sân bằng phẳng giữa  mỏm đồi. Bao quanh đồi từ đỉnh xuống chân là  là hàng rào kẻm gai mấy lớp. Dù là hậu cứ nhưng chúng tôi rất ít có mặt, Bởi hành quân tăng phái liên miên. Nó chỉ dành cho ban quân số, tài chánh và một câu lạc bộ của đơn vị.
  
Cám ơn chiến tranh đã tặng tôi một dinh cơ
Mái nhà là bầu trời đầy sao, vách tường là gạch tầng hùng vĩ

(1)
Bầu trời đầy sao giúp tôi trở thành thi sĩ
Mộ bia bao quanh giúp tôi bầu bạn với âm hồn
Gần bốn năm trời núp dưới bóng tháp Chàm
Không tu  nhưng được làm ông từ giữ tháp
Có lần tôi kêu lính  ở chòi canh bắn vào bánh xe cảnh cáo
Khi thằng Mỹ ở trên đỉnh đồi mang gái qua đêm
Cám ơn chiến tranh đưa đẩy tôi về ở với ma chiêm
Để một tháp  người thêm vào ba tháp chàm cô quạnh
Để cùng khóc cho một quê hương bất hạnh
Xưa Chiêm Thành nay là cả miền Nam !

(2)
Tôi chẳng ham gì lính tráng
Nhưng thời thế đẩy đưa tôi đến với tháp Hời
Suốt gần bốn năm trời  núp dưới ngọn đỉnh trời
Tôi cũng hóa thân  thành tháp lúc nào không biết
Tháp Chàm khóc  cho thưở vàng son đã chết
Còn tháp tôi thì cho cả một trái tim đau
Tháp có thành Đồ Bàn chôn dưới mộ sâu
Tôi chỉ  có thơ làm bàn thờ để mà xông trầm đốt khói

Thì cứ kết tội tôi là tên thám kích
Cứ tha hồ đấu tố hỡi nhân dân
Tôi  đứng đây, lưng vẫn thằng chẳng còm
Vẫn khinh mạn vẫn ngẩng đầu thách thức
Thơ tôi  đây,  viết bằng cục than trên vách
Vẫn còn in đậm   mãi mãi đến  hôm nay… (1)


(1) trich nhật ký hành quân:
1200 H. NGÀY N.

Hầm nhiều không thể tả. Ở đây, mới thấy được cảnh thương tâm của quê hương. Không còn gì nữa. Nhà ngói chỉ còn nền và hầm trú ẩn. Nhớ lại những lần cùng mẹ trốn dưới hầm trong những ngày kháng chiến. Mẹ ôm mình thật chặt. Nước mắt mẹ thấm cả má. Mẹ vừa ôm vừa đọc kinh. Bây giờ cũng vậy. Thôi đừng nghĩ nữa, bảo lính bố trí. Hầm nhiều lắm. Một thằng la lên: “Còn cơm nóng. Bọn nó vừa đi hồi sáng, thiếu úy.” Mình đi vào nhà, nằm lăn trên nền. Chỉ muốn nằm dài trên nền, chỉ muốn nhìn quê hương mà khóc. Chỉ muốn lau những đám bụi dầy đóng trên lư nhang. Một tượng Phật bị đạn soi lủng thân thể. Chiến tranh không chừa một ai.

Mình đi tìm một viên than, vào viết trên vách một câu thơ:

Khi con về quê hương chừng đã ngủ,
Giấc ngủ ngàn đời trong tuổi đạn bom
Ru nước mắt, con cúi đầu nhận lỗi
Mẹ Việt-Nam, mẹ đã mất hay còn?
(ngày đột kích H.L.)
(Văn 100 & 101)
( trich Truyện ngắn thời chiến của THT, Thư Ấn quán xb năm 2018)