ĐÔI MẮT NAI , photo by Phạm Cao Hoàng, Scibilia, 20.8.2017
Sáng
nay trời Sài Gòn bỗng dưng trở lạnh. Tôi ngồi bên song cửa sổ nhìn ra bãi đáp
của phi trường Tân Sơn Nhất sau nhà, một làn sương mù phủ đầy, bãi cỏ xanh mờ,
bát ngát, mà lòng tôi chùng xuống, buồn mênh mang. Những hình ảnh từ xa xưa của
những người thân yêu cứ chập chờn ẩn hiện trong tôi. Những chiếc máy bay rà
xuống phi đạo. Những chiếc máy bay cất cánh lên trời bay xa. Đón người về thăm
quê hương từ phương trời xa xăm. Tiễn người đi trở lại nơi chốn dung thân.
Người tình xưa. Các anh chị em tôi đã một thời cách biệt. Bạn bè tôi, những
người cầm bút cả một đời mê muội. Về. Rồi đi. Đi rồi về. Vui rồi buồn. Buồn rồi
vui. Cứ thế miệt mài tâm tư.
Cũng
như các bạn khác, Phạm Cao Hoàng về lại đi, để lại trong tôi biết bao điều
muốn nói.
Tôi
không nhớ tôi và Phạm Cao Hoàng quen nhau từ lúc nào, Giữa tôi và Phạm Cao
Hoàng có một khoảng cách về tuổi tác. Tôi hơn anh gần 10 tuổi. Tôi chỉ nhớ lần
đầu tiên, khoảng năm 1970, anh và Thế Vũ ghé đến ngôi nhà số 11 Nguyễn Thái Học
Phan Rang thăm anh em Ý Thức. Chúng tôi có thêm Võ Tấn Khanh, Lê Ký Thương, Ngy
Hữu, cùng uống rượu. Trong cơn men ngà ngà say, Phạm Cao Hoàng, lúc ấy là một
chàng thanh niên dáng cao và gầy mang đôi kính cận, cất giọng ngâm thơ bài Bên
Kia Sông Đuống. Giọng anh sang sảng, đầy xúc động, như truyền cảm đến tâm hồn
chúng tôi.
Lần
thứ hai, tôi ra Tuy Hòa. Anh và một số anh em làm văn nghệ ở đó như Hoàng Đình
Huy Quan, Trần Huiền Ân, Nguyễn Lệ Uyên cùng nhau đến uống cà phê ở một quán mà
bây giờ tôi đã quên tên. Anh còn giới thiệu một cô bạn nữ sinh trong chiếc áo
dài trắng, mái tóc thề ngang vai, đang tập tểnh làm thơ, sau này, gần nửa thế kỷ khi tôi làm Quán Văn, tình cờ tôi
gặp lại mới hay người nữ sinh giờ đã lên chức bà ngoại vẫn làm thơ mang tên
Triều Hạnh. Những tháng cuối năm, các tỉnh miền Trung thường gặp bão lụt. Tuy
Hòa cũng thế, tôi không thể về lại Sài Gòn, ở lại nhà Phạm Cao Hoàng. Suốt
những ngày mưa bão, không đi đâu được hai chúng tôi tự pha hai cốc cà phê, hút
những điếu thuốc Ruby và nói chuyện văn chương, báo chí.
Lần
thứ ba, khoảng năm 1972 tôi lại gặp anh ở Đà Lạt. Anh dẫn tôi về Trạm Hành nơi
anh đang dạy học. Nhìn những ngọn đồi xa xa trồng trà xanh bát ngát, nhìn xuống
thung lũng những giàn su. Và trời còn lãng đãng sương mù. Không khí se lạnh.
Phạm Cao Hoàng cất giọng ngâm bài thơ Cuối năm ở Trạm Hành (*) anh vừa sáng tác cho
tôi nghe. Tôi không biết làm thơ và ít nhớ về thơ của ai, nhưng không hiểu sao,
khi làm Quán Văn số 40 này, chân dung về Phạm Cao Hoàng tôi phải đăng lại bài
thơ này, đã từng làm tôi xúc động.
Sau
năm 1975 tôi bặt tin anh. Cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn. Cơm áo đè nặng làm
tôi ngộp thở. Văn chương chữ nghĩa cũng chìm sâu. Năm 1992, tôi vào lại Sài Gòn
sinh sống sau 16 năm ẩn dật một vùng quê hẻo lánh nơi tôi đã từng sinh ra. Tình
cờ tôi gặp một cô gái ở cơ sở in lụa của gia đình tôi mới mở trên đường Nguyễn
Kiệm, Gò Vấp, hỏi ra mới biết cha cô là Phạm Công, mẹ cô là Cúc Hoa. Thuở còn
bé tôi rất mê chuyện tình Phạm Công và Cúc Hoa, thời đại này sao lại có thật
một Phạm Công và Cúc Hoa. Cô gái cho tôi biết ba cô trước năm 1975 có làm thơ
và mang bút hiệu Phạm Cao Hoàng. Tôi mừng quá, hỏi thăm anh và nhờ cô gái nhắn
lại tin tức về tôi. Rồi vẫn bặt tăm.
Sống
ở Sài Gòn tôi gặp lại những bạn cùng viết văn làm báo ngày xưa. Và khi gặp lại
người tình cũ từ Mỹ về thăm quê hương, năm 2000, tôi mới có hứng thú cầm bút
trở lại, Tôi và Lữ Kiều, Lữ Quỳnh, Lê Ký Thương, Đỗ Hồng Ngọc làm lại Ý Thức
bản thảo chỉ phổ biến giới hạn, mục đích gây hứng khởi cho anh em, như một đóm
lửa khơi dậy đống tro đã tàn. Chính văn chương mới là chất keo làm chúng tôi
kết lại. Phạm Cao Hoàng và Nguyên Minh mới nối lại duyên xưa. Chỉ qua email.
Chỉ qua Thư Quán Bản Thảo do Trần Hoài Thư và Phạm Văn Nhàn chủ trương tôi đọc
được những bài thơ Phạm Cao Hoàng mới sáng tác sau một thời gian ngưng bút như
tôi. Bấy giờ anh cùng gia đình sang định cư ở Mỹ.
Lần
thứ tư, năm 2012 chúng tôi gặp nhau tại Sài Gòn, khi Phạm Cao Hoàng cùng gia
đình trở về thăm quê hương. Phạm Cao Hoàng
mập ra. Cao to hơn xưa. Như đã hẹn tôi cùng Nguyễn Hòa vcv, vợ chồng Trương Văn
Dân – Elena, đến khách sạn nơi PCH ở, mang theo vài số báo Quán Văn mới ra.
Phạm Cao Hoàng đón nhận vui mừng như vừa ôm vào lòng đứa con đã thất lạc lâu
ngày.
Lần
thứ năm tôi gặp anh không phải ở Việt Nam, mà lại ở Mỹ. Trần Hoài
Thư mua vé máy bay cho tôi từ San Jose - nơi tôi đang qua thăm các chị, em tôi - về
New Jorsey. Mấy ngày cùng Trần Hoài Thư say mê bên cạnh mấy cái máy in, tôi mới
đến Virginia sau 6 tiếng đồng hồ trên xe do vợ chồng Trần Hoài Thư cầm tay lái.
Tôi
ở lại nhà Phạm Cao Hoàng sau một buổi tiệc có mặt số anh em làm văn chương từ
xa đến. Đinh Cường lúc ấy còn sung sức, dẫn tôi về nhà anh, ký tên sau một bức
tranh lưu niệm cùng chi chít các anh em văn nghệ sĩ đã đến thăm phòng tranh của
Đinh Cường. Hầu hết anh em văn nghệ đó tôi đã quen biết, giờ đã lưu lạc khắp
nơi trên thế giới hoặc vài người mới đây đã từ giã cõi đời này.
Những
ngày tôi trú tại nhà Phạm Cao Hoàng trong căn phòng nhỏ ấm cúng, vợ chồng anh
luân phiên có mặt ở nhà để tiếp tôi. Anh bắt đầu mở trang Blog Phạm Cao Hoàng,
từ đây các bạn văn có thể đọc các tác phẩm văn học mới sáng tác hoặc từ xưa đã
thất lạc. Tôi vui lây niềm vui của anh.
Cũng
từ trang Blog này tôi đã đọc những bài thơ mới, những tản văn, những
truyện
ngắn và tin tức về cuộc hồi sinh, phục hồi sức khỏe của Cúc Hoa sau
những ngày tháng trên giường bệnh trong một tai nạn giao thông. Tình cảm
thắm thiết, kết quả
của một mối tình đẹp thời thanh xuân,
nghĩa vợ chồng những ngày cuối đời, Phạm Công suốt ngày chăm sóc Cúc Hoa
như một
liều thuốc tiên đã vực dậy vợ mình đi đứng bình thương như chưa có gì
xảy ra.
Hai
năm sau, tôi lại qua Mỹ, lúc này có thêm vợ chồng Trương văn Dân – Elena và
Đoàn Văn Khánh, Phạm Cao Hoàng cùng Nguyễn Minh Nữu đón chúng tôi từ San José qua Virginia tại phi trường Dulles.
Đinh Cường - Nguyên Minh
Studio Đinh Cường, Burke (VA) , 21.10.2015 - Ảnh PCH
Phạm
Cao Hoàng – Nguyên Minh
Maryland,
27.10.2015 - Ảnh Nguyễn Minh Nữu
Chính hai
người bạn này đã tổ chức một buổi họp mặt một số văn nghệ sĩ ở đây, cùng một
mẫu số chúng với chúng tôi: mê văn chương, tại nhà anh Trương Vũ. Bao nhiêu
tình cảm dành cho nhau, chân thành. Có người tôi mới gặp mặt, tuy rằng chúng tôi
biết nhau qua thơ văn, trao đổi những tác phẩm mới xuất bản của chúng tôi, như
Phùng Nguyễn, hẹn nhau một buổi cà phê tại Sài Gòn. Một tháng sau, ở Việt Nam
tôi hay tin anh đã từ giã cuộc đời này. Tiếp theo, Đinh Cường, một người bạn
thân thiết, đã cùng chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm khó quên, cũng bỏ chúng tôi,
về vĩnh viễn miền cực lạc.
Ấn
tượng cuối cùng đã làm tôi xúc động, không thể cầm được những giọt nước mắt rơi
trên má. Hình ảnh đó cứ làm tôi ray rứt và tôi cứ tìm câu trả lời vì sao trong
sâu thẳm của tiềm thức. Đó là một buổi chiều trên sàn gỗ hành lang nhà mới của
Phạm Cao Hoàng, chúng tôi nhìn tận mắt một cảnh tượng đẹp và lãng mạn vô cùng.
Mùa
thu ở Mỹ, nhất là ở vùng Virginia, trời se lạnh, những cây phong đổi màu lá đỏ.
Cùng với những loại cây khác lá rơi tơi tả, nằm sắp lớp trên cả lối đi, sân
nhà, hai bên đường cái rừng cây chuyển lá màu đỏ, cũng rơi.
Hành
lang không có mái che, nằm đưa ra ngoài vũng sâu, trước mặt là một thung lũng
thoai thoải đầy những cây cao còn trơ cành. Chúng tôi như đang ở trong rừng. Lá
vàng từng lớp chồng lên nhau, lớp trên từ cành cây vừa mới rơi xuống còn nguyên
hình và màu sắc. lớp dưới đã héo tàn, tận cùng đã mục nát theo thời gian. Nơi
chúng tôi đứng tựa cầm trên thành gỗ lan can còn ướt lạnh, lá vàng cứ rơi
xuống, vướng trên những chiếc mũ kết màu nâu, tôi cũng chẳng cần hất xuống. Cầm
ly cà phê Phạm Cao Hoang mới pha từ trong nhà đem ra, hơi nóng bốc lên tiếc
rằng tôi đã bỏ thuốc lá nếu không cũng phì phà một hơi như các bạn khác. Phạm
Cao Hoàng lại mang ra một cái iPad, từ đó phát ra tiếng đàn guitar của Vô
Thường. Từng giọt âm thanh thánh thót. Những khúc tình ca của Trịnh
Công Sơn cứ nối tiếp nhau buồn thắm thiết. Tôi ngẩn ngơ. Mắt đăm đăm nhìn
về phía trước, cây che cây, một khe suối nhỏ như sợi chỉ mong manh, từ bụi cây
bất ngờ xuất hiện một con nai bước trên thảm lá vàng khô, rồi theo sau một con
nai khác. Chúng như một cặp tình nhân, hẹn nhau ra bờ suối, tâm tình. Tôi ngạc
nhiên, giữa khoảng cách cặp nai vàng đang cúi đầu xuống dòng nước cạn con suối
nhỏ với chỗ chúng tôi đứng rất gần. Giữa con người và vật vẫn sống chung hiền
hòa với nhau. Hai con nai vàng vẫn đưa đôi mắt tròn to nhìn về chúng tôi. Và
tôi cũng nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ, như cùng một đồng loại, như bạn bè thân
thích lâu ngày mới gặp lại nhau.
Tiếng
đàn vừa dứt, cặp nai vàng mới bước những bước chân xiêu vẹo, đạp trên lá vàng
khô. Tôi giơ tay lên, như tiễn đưa những người bạn thân. Cặp nai vàng ngơ ngẩn
nhìn tôi trước khi khuất vào lùm cây. Bấy giờ, nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống.
Phạm Cao Hoàng (Thứ ba, từ phải) – Nguyên Minh (Thứ hai, từ phải)
Sài Gòn, 9.9.2016
Nguyên Minh
Sài Gòn, 18.9.2016