Tôi
phụ trách một vườn ươm nhỏ ở Khu cư xá Giardino và, mỗi buổi sáng đi xe buýt
qua đường Nomentana, tôi không thể nào không đưa mắt nhìn những chấn song hàng
rào một ngôi biệt thự nào đấy ở vùng phụ cận Sainte-Agnès. Tôi từng làm vườn ở
đấy cách đây vài năm, chính tôi đã trồng cây hoa lài kia, giờ đây đang phủ kín
bức tường rào, cũng chính tôi đã bố trí nơi sân trước những chậu hoa trà và xén
tỉa cây đậu tía thành bức tường thành mà giờ đây nếu cây không chết thì cũng đã
vươn tới tầng hai ngôi nhà. Chủ nhân ngôi nhà bị bệnh, vườn không ai ngó ngàng
tới, trông giống như một khu đất bỏ hoang, nhưng vì yêu mến cô y tá đang chăm
sóc ông chủ, trong mấy tháng, tôi đã biến khu vườn này thành một nhà kính thực
sự, với những khối cây xanh, những lối đi trải cát, những khóm hoa đinh và
hoàng dương cắt tỉa cẩn thận chung quanh những đám cây xanh và những lối đi.
Tôi nhớ là tôi còn trồng một cây mộc lan giống Grandiflora, ngay trước của sổ của
cô Nella, như thế để khi xuân sang, hoa sẽ toả hương đến tận phòng của nàng,
và, dưới cửa sổ, tôi trồng cây mộc qua Nhật bản, dây leo màu đen và hoa đỏ rực.
Nella
là y tá, tôi yêu nàng. Nàng khoẻ mạnh, không cao lắm, mái tóc hung, khuôn mặt rộng
và tươi tắn, có những vết đỏ hoe, mang kính cận thị. Ngay lúc mới tiếp xúc lần
đầu, tôi đã thích nàng bởi cái dáng mạnh mẽ, khoẻ khoắn, cái thân hình đầy đặn
căng đầy chiếc áo bờ lu trắng, và cái vẻ chăm chú và điềm tĩnh do cặp kính mang
lại. Mọi người cứ tưởng như nàng là bác sĩ. Và hẳn là do sự tương phản giữa diện
mạo nghiêm trang và cơ thể trẻ trung, mềm mại của nàng khiến tôi không tỉnh táo
được.
Vào
thời gian đó, tôi quan tâm đến sức khoẻ của bệnh nhân mà nàng chăm sóc còn hơn
là sức khoẻ của chính tôi; thực sự tôi biết rõ rằng, nếu ông ấy bình phục hoặc
không qua khỏi thì nàng sẽ ra đi và tôi sẽ không còn dịp gặp nàng dễ dàng thế
này nữa. Như thế, mỗi buổi sáng mùa xuân năm đó, lúc mà nàng mở cửa sổ phòng
người bệnh - chiếc cửa hướng về khu vườn - thì tôi đã tính toán để có mặt ở
ngay chỗ đó và câu đầu tiên tôi hỏi nàng luôn là câu: “ Ông ấy sao rồi?” Nàng
mơ màng đáp lại: “Tàm tạm thôi!” miệng mỉm cười ranh mãnh, bởi nàng chẳng lạ gì
lý do tại sao tôi quan tâm như thế. Và rồi, trong cả buổi sáng, tôi còn được
nhìn thấy nàng, vẫn nơi cửa sổ, đang đổ thuốc uống vào ly hoặc xem xét lại chiếc
kim trước khi chích. Tôi đưa tay ra dấu với nàng nhưng nàng chỉ lắc đầu như muốn
nói:” Anh biết là em đang ở trong phòng ông ấy mà...” Bởi vì, trong công việc,
nàng tận tuỵ hơn phái nam. Tuy nhiên, vốn láu lỉnh, nàng dùng công việc của
mình để làm tôi mong mỏi héo hon, kiểu như các cô gái muốn làm ra vẻ ngây thơ,
cứ kéo các bà mẹ theo tới chỗ khiêu vũ mà chẳng cố tình làm duyên làm dáng gì.
Buổi
sáng, tôi thu xếp để đứng dưới sân trước biệt thự, bởi cửa sổ phòng bệnh nhân mở
về phía ấy, còn buổi chiều, ngược lại, biết là người bệnh ăn xong là ngủ trưa,
nàng sẽ lợi dụng lúc đó để tới gặp tôi, tôi sẽ làm việc ở cuối khu vườn rất rộng,
đàng sau lùm cây sồi xanh che khuất đài phun nước sát bờ tường rào. Và, hầu như
ngày nào cũng vậy, khoảng giữa hai đến ba giờ, tôi lại thấy nàng xuất hiện,
chúng tôi ở bên nhau nửa tiếng hay một tiếng. Tôi hái tặng nàng một bông hoa
nào đấy, cẩm chướng, trà mi hay hoa hồng, và để làm vui lòng tôi, nàng găm lên
ngực trang trí cho chiếc áo bờ lu trắng. Sau đấy nàng đến ngồi nơi bờ bồn nước,
tôi bày tỏ tình yêu của mình. Tôi yêu thương nghiêm túc và ngay từ đầu tôi đã đề
cập chuyện hôn nhân. Nàng nghe tôi nói, mặt bình thản, môi không mím lại.
-
Nella, tôi nói, anh muốn em làm vợ anh và anh sẽ cho em nhiều
con, mỗi năm một đứa. Hãy tưởng tượng bầy con xinh đẹp của chúng ta, em đẹp thế
kia và anh cũng không đến nỗi tệ...
- Tội
cho em chứ! nàng cười. Rồi chúng ta làm sao mà nuôi chúng?
-
Anh sẽ làm việc... anh có ý định sẽ lập một vườn ươm.
- Nhưng
em không muốn bỏ nghề y tá đâu!
-
Y tá! Em chỉ biết chừng đó! Em sẽ làm vợ, thế thôi!
- Em
không muốn có con, chỉ thích làm y tá... con của em, là những bệnh nhân... (
Nói câu này nàng mỉm cười và để yên cho tôi nắm tay. Tuy thế, khi nàng ngừng
nói, tôi tìm cách hôn nàng, nàng lại đẩy tôi ra, đứng dậy nói: ) Em phải về với
ông ta thôi.
- Nhưng
ông ấy đang ngủ mà!
- Vâng,
nhưng tỉnh dậy mà không thấy em, ông ấy sẽ lo lắng mà chết mất. Ông ấy chỉ muốn
em luôn ở đầu giường.
Lúc
này đây, tôi cảm thấy ghét người bệnh này, tuy là nếu không có ông ta tôi không
thể quen Nella. Nhưng rồi, nàng vẫn bỏ đi, và tôi nổi cáu, cầm lấy cái cào xới
thật mạnh tay, làm tung cả đất lẩn với sỏi.
Chưa
bao giờ tôi hôn được nàng. Chỉ thỉnh thoảng nàng để tôi chiêm ngưỡng mái tóc,
là thứ, cùng với đôi mắt, làm nên tất cả nhan sắc của nàng. “Cho anh ngắm mái
tóc của em nào”, tôi xin nàng. - “Anh thật chán!”, nàng phản đối nhẹ nhàng
nhưng rồi cũng để tôi cởi chiếc khăn trùm đầu ra và gỡ từng chiếc kim nơi búi
tóc . Trong một chốc, cả mớ tóc dày và đỏ hoe vẫn ôm nguyên trên đầu, như một
vương miện bằng đồng. Sau đó, nàng khẽ lắc nhẹ đầu và tóc nàng rủ xuống vai, đổ
xuống như sóng gợn tận thắt lưng, nàng ngồi bất động dưới suối tóc dài, đăm đắm
nhìn tôi qua làn kính cận. Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng gỡ cặp kính của nàng xuống.
Ngay lúc này, nàng mất đi cái vẻ đạo đức giả do cặp kính dày cộm mang lại,
và đôi mắt mở to, hiền từ, ướt át, có chút quầng thâm, màu vàng hạt dẻ, khiến
khuôn mặt nàng trông khác hẳn: mệt mỏi, quyến rũ. Tôi ngắm nhìn nàng mà không
chạm vào người, thế rồi, như thấy mắc cỡ, nàng trùm khăn lại lên đầu và đeo
kính lại trên mũi.
Tôi
say đắm nàng đến mức có hôm, tôi còn nhớ rõ, tôi nói với nàng:
-
Anh mong chính mình cũng ngã bệnh... ít nhất, anh sẽ được em
chăm sóc.
- Anh
điên rồi, nàng đáp. Anh mạnh khoẻ thế này lại mong đau ốm,
- Đúng
vậy, tôi xác nhận, bởi có thế em mới thỉnh thoảng đặt tay lên trán anh xem anh
có sốt không... em mới sáng sáng rửa mặt cho anh với nước ấm... và mỗi khi anh
có việc cần, em mới nhanh nhẹn mang dụng cụ chạy đến và kiên nhẫn chờ đợi cho đến
lúc anh xong.
Câu
nói sau cùng này khiến nàng bật cười:
- Anh
thật là ngốc. Bộ anh tưởng là y tá chúng em vẫn thoải mái với một vài công việc
phục vụ sao?
- Tất
nhiên là chẳng thoải mái gì với y tá cũng như với bệnh nhân, nhưng với anh thì
như thế còn hơn là chẳng được gì.
Kể
hết mọi chuyện thì không bao giờ kết thúc được. Các bạn biết đấy, trong tình
yêu, những chuyện nhỏ nhặt nhất có thể là quan trọng, nhất là khi - như trường
hợp của tôi - tình yêu chỉ mới ở giai đoạn tiền đề và không thể đi tới kết luận
như mong muốn. Tôi lại nghe nói rằng tình trạng bệnh nhân của nàng đã khá hơn,
ông có thể bình phục, và tôi lại càng thấy thúc bách nhắc với Nella chuyện hôn
nhân. Thế nhưng nàng lại lần khân lãng tránh, lúc thì để lộ cho tôi hiểu rằng
không phải nàng không thích tôi, lúc thì trả lời rằng nàng cũng chưa tin chắc về
tình cảm của mình lắm. Tôi cho là nàng chỉ ngần ngại trước khi chấp thuận thôi:
cái cây lắc lư trước khi ngã đổ đấy mà. Thế rồi một buổi chiều, tôi tưởng như
không còn tỉnh táo nữa khi nghe nàng nói:
- Sao
tối nay anh lại không đến dưới cửa sổ của em... sau nửa đêm... chúng mình
sẽ nói chuyện...
Tối
hôm đó, tôi núp trong vườn, ngồi trên bờ thành đài phun nước, sau hàng cây sồi
xanh, chờ đêm tối đến. Đến giờ hẹn, tôi đến phía cửa sổ, khẽ huýt sáo,
như chúng tôi đã giao ước với nhau. Những cánh cửa mở ra ngay sau đó và nàng xuất
hiện, trắng tinh trong khung cửa tối. “ Đưa tay cho em ... nhanh lên...” nàng
thì thầm và tôi chỉ vừa mới dang tay ra thì nàng đã nhảy qua thành cửa sổ và
ngã vào vòng tay của tôi. Dưới sức nặng cơ thể nàng, cả hai chúng tôi lăn xuống
đất nhưng rồi đứng dậy ngay và bước vài bước dọc theo bờ tường.
- Này,
anh Lionello, nàng thì thầm thật khẽ, anh thật lòng muốn cưới em chứ?
Cái
giọng ngọt ngào như chưa bao giờ tôi được nghe, còn hơn cả câu nói, khiến tôi
quỳ gối xuống và hôn vào chân nàng, qua lớp vải dày của áo bờ lu. Tôi cảm thấy
tay nàng vuốt ve đầu tôi, và dầu đang xúc động, tôi suy nghĩ lạnh lùng: “ Lần
này ta sẽ có nàng.” Đúng vào lúc này, từ cửa sổ phòng nàng vang lên tiếng
chuông, khẩn thiết. Giả dụ là người yêu thân thiết nhất có gọi, nàng cũng không
trả lời nhanh nhẩu đến như vậy.
- Nhanh,
nhanh lên... nàng vừa nói vừa xô mạnh tôi ra khiến tôi suýt ngã, nhanh lên, ông
ấy gọi em đó.
Tiếng
chuông chết tiệt đó vẫn còn reo, nàng chạy đến cửa sổ, tôi giúp nàng leo lên và
nàng mất hút. Một lúc sau, tôi nhìn thấy phía ngoài cửa sổ phòng người bệnh đèn
sáng lên, dấu hiệu chứng tỏ Nella đã ở bên cạnh ông ta. Và lần đầu tiên tôi thấy
lòng quặn thắt vì ghen tuông.
Chuyện
gì xảy ra tối hôm đó trong căn phòng người bệnh, tôi không rõ, nhưng sáng hôm
sau, Nella không xuất hiện nơi cửa sổ, và buổi chiều nàng không đến chỗ hẹn
quen thuộc của chúng tôi cạnh đài phun nước. Ba bốn hôm sau cũng vậy, rồi cuối
cùng, một buổi chiều, tôi nhìn thấy nàng, nhưng không phải một mình: nàng bước
đi chậm rãi trong sân, tay dìu bệnh nhân của nàng. Ông ta mặc bộ đồ ngủ, người
trạc trung niên, rất cao lớn, tóc vàng, người xanh xao, ông dựa vào người nàng,
tay khoác vai nàng, và nàng, ngoan ngoãn, tình tứ ôm ngang người ông ta, bước
theo nhịp chân bước của ông ta.
Nhìn
thấy cảnh đó, tôi ngây người ra, và khi cả hai người khuất dạng đàng sau góc
nhà, tôi quay nhìn về phía một người hầu phòng cũng đang quan sát hai người từ
ngưỡng cửa biệt thự. Anh ta phác một cử chỉ về phía tôi như muốn nói: “ Hai người
trông đẹp đôi lắm!” Tôi làm bộ thản nhiên và hỏi anh ta: anh ấy nói, mọi người
phục vụ trong nhà bàn tán rằng ông chủ có ý định cưới cô y tá. Chẳng còn nghi
ngờ gì nữa, tôi phán đoán ngay rằng Nella cũng như bao phụ nữ khác thôi, coi trọng
tiền bạc hơn tình yêu. Tôi cảm thấy cõi lòng thôi thúc mãnh liệt và chẳng do dự
đưa ra quyết định ngay hôm đó, tôi thu xếp tư trang và rời khỏi biệt thự để
không bao giờ quay trở lại nữa.
Trong
một thời gian dài, mỗi lần nghĩ đến Nella, trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh
của nàng, không phải là cô y tá, mà là bà vợ và bà chủ nhà. Và tôi lại nghĩ rằng
nếu chồng nàng ngã bệnh trở lại, nàng sẽ không chăm sóc ông ta chu đáo như trước,
bởi khi trở thành quả phụ, nàng sẽ đạt được mục tiêu của mình lúc chịu lấy ông
ta. Người ta thường nhầm lẫn rằng quyền lợi và tình cảm là hai động cơ điều khiển
hành động của con người. Thật ra, có nhiều người sống chẳng vì quyền lợi hay
tình cảm nào cả, mà vì một lý do nào khác, rất đặc biệt, chỉ họ mới hiểu được
thôi. Nella ở trong số những người đó.
Hai
năm sau, tôi đến trình diện những chủ nhân một ngôi biệt thự ở Janicule, họ
thuê tôi lập một vườn ươm cây nhiệt đới. Trong lúc đang chờ trong sảnh, tôi bị
bất ngờ bởi cái không khí lạ lẫm, gợi lên sự dè chừng, hầu như là cảnh tang
tóc: cửa sổ đóng chặt, tiếng thì thầm, tiếng bước chân đi lại rất khẽ, mùi thuốc
khử trùng, những âm thanh bị nén lại. Và rồi, đột nhiên, tôi nhìn thấy nàng,
chính nàng, từ bậc cấp trên cao, vẫn với trang phục nữ y tá như tôi từng thấy lần
gặp sau cùng, khăn trùm trên đầu, cặp kính trên mũi, chiếc khay trên tay. Nàng
bước xuống và không thể tránh xuất hiện đối mặt với tôi. Khi chỉ còn cách hai
bước, Nella dừng lại, tôi nói với nàng, giọng nửa buồn rầu, nửa mỉa mai:
- Vẫn
là y tá sao em, Nella? Chẳng phải em đã lấy chồng sao?
Nàng
mỉm cười đáp lại tôi, vẫn với cái giọng thản nhiên và lạnh lùng ngày trước từng
làm tôi điên đảo:
- Ai
nói với anh chuyện đó? Em chẳng đã từng nói với anh là em không muốn lấy chồng
mà chỉ thích mãi là y tá thôi sao...
- Con
cáo và chùm nho... tôi nói.
Nàng
nhìn tôi một lát, rồi lắc đầu:
- Anh
cứ nghĩ là người đàn ông này cũng si mê em... nhưng em không thể kể hết cho anh
nghe bây giờ được... nếu anh đến làm ở đây, chúng mình sẽ có dịp nói chuyện, cửa
sổ phòng em ở tầng trệt, phía vườn.
Và
trước khi bỏ đi, nàng ném về phía tôi một cái nhìn có ý nghĩa rõ ràng: đồng ý rồi
nhé, phải không? Lúc này đây, tôi hiểu ra rằng có lẽ chỉ vì nàng quá minh mẫn
và khoẻ mạnh đến độ cảm thấy thích chơi trò yêu đương với những người bệnh. Khổ
thay, tôi không đau ốm gì nên không có chút hy vọng nào. Tôi không ngần ngại nữa,
chẳng cần trình diện nữa, tôi từ bỏ công việc được đề nghị, lặng lẽ ra đi, chân
nhón gót.
THÂN TRỌNG SƠN