Mới đó mà ngày 13 tháng
giêng này đã là kỳ giỗ thứ hai của Đinh Cường. Phải công nhận mọi việc trong đời
sống vốn dĩ quay cuồng dồn dập đến chóng mặt, khiến lắm khi chúng ta quên rằng
đã có một người, vài người đếm trên đầu ngón tay luôn luôn sống chết vì nghệ
thuật như thế, và thời gian sao mà tàn nhẫn trôi qua quá nhanh.
Dĩ nhiên với một tài năng
vời vợi như họa sĩ Đinh Cường, thì những ngày có mặt giả tạm nơi trần gian cũng
đã giúp anh để lại không ít những ấn tượng. Khi người họa sĩ bỏ đi, viện bảo
tàng có lẽ là nơi được cất giữ nhiều nhất những gì mà một thiên tài nghệ sĩ đã
để lại.
Còn chúng ta khi viết những
dòng chữ này, như một phút giây tưởng niệm thì người họa sĩ hay thi sĩ ấy cũng
đã không còn nữa. Anh ta có là tia chớp bất tuyệt đã làm chúng ta ngất ngây vì
một bức tranh hay thậm chí chỉ một vài câu thơ thì điều còn lại vẫn là cái mà mỗi
người trong chúng ta phải tự nhận hưởng, thẩm thấu vì người nghệ sĩ ấy đã hơn một
lần trao gởi cho cuộc đời chính hơi thở của mình.
Kỳ thực tôi tin là nếu anh
ấy không cầm cây cọ lên để vẽ, không ấn vội lên bàn phím những xúc động trườn tới
bất ngờ của Thơ thì mọi điều có lẽ cũng đã tan trôi thật nhanh, và làm sao có
ai chụp bắt nổi, ngoài chính đương sự.
Như bây giờ những điều tôi
viết và nghĩ về anh, không chỉ vì gợi nhớ từ bức tranh nhà thơ bạn hiền Trân Sa
đã mua tặng trong cuộc triển lãm đầu tiên về định cư ở Virginia năm 1992 của
Đinh Cường.
Bức tranh tưởng như vẫn nằm
im lìm bất động trong căn phòng khách khá ấm áp của gia đình tôi, nhưng trong
sâu lắng tôi vẫn nghe chừng có hàng loạt những tiếng pháo hoa vang dội nổ tung
như trong một lần nào của cõi giới hội họa đã khiến họa sĩ tài danh này châm
ngòi tuyệt diệu. Đẹp, khỏi nói. Hiểu rõ được từng đường nét và gam màu, đừng
hòng. Như đứng trước nụ cười của Mona Lisa. Nên tôi chỉ biết yêu bức tranh mang
tên Đêm Trắng này của họa sĩ Đinh Cường, mà không tài nào phân tích nổi tại
sao.
Coi như đây là lần thứ hai
tôi nói lời cám ơn với cô bạn Trân Sa của mình, vì dạo đó khi thấy tôi đứng
chôn chân thẫn thờ trước bức tranh này, nhưng xem chừng vẫn chưa thể “sở hữu”
được một món quà nghệ thuật đắt giá và vô giá, dù họa sĩ Đinh Cường vẫn trong
tinh thần văn nghệ văn gừng… đại hạ giá. Trân Sa bèn ngỏ ý mua tặng tôi tại chỗ.
Dĩ nhiên là tôi từ chối
ngay, nhất là Trân Sa còn phải lo tiền vé máy bay về tham dự, dù nghe đâu BS
Phó Ngọc Văn lúc đó sẵn sàng gởi vé mời cho bạn tôi.
Bức tranh mang tên Đêm Trắng
thì phải, nhưng tôi biết anh Đinh Cường rất yêu nhạc của người bạn thân Trịnh
Công Sơn, nên khi nhìn hình ảnh người thiếu nữ trong tranh đang lung linh cùng
ngọn nến xanh huyền hoặc, tôi nhớ mình đã đùa đùa với anh Đinh Cường: “Sao nhìn bức tranh này TB cứ liên tưởng anh
Đinh Cường được gợi ý từ hai câu nhạc của anh TCS: Đời đốt nến chia phôi/Dù nhớ
thương cũng hoài.” Anh Đinh Cường cười hiền từ, có vẻ đồng cảm.
Họa sĩ Đinh Cường cũng là
người làm thơ mỗi ngày, như một cách viết nhật ký bằng thứ ngôn ngữ cô động,
tha thiết. Có lẽ vì vậy mà tranh của Đinh Cường bao giờ cũng rất giàu chất thơ.
Cuộc
hành trình tuyệt phúc của Đinh Cường không ngờ bây giờ lại có cậu quý tử Đinh
Trường Chinh là “bạn” đồng hành không bao giờ lạc mất niềm tin yêu, dù có thể
và hẳn là mỗi người là một đường nét riêng.
Nguyễn
Thị Thanh Bình