Ảnh: Google image
Bông cỏ đã dính đầy quần trận khi
chàng bước đi giữa lối ngập đầy cỏ dại. Buổi chiều như một cơn mộng thật êm.
Không có một tiếng động, dù là tiếng gió ru hay tiếng chim ríu rít. Chàng đang nghe
niềm rung động dịu dàng len nhẹ vào tâm hồn chàng. Hàng muồng với những chùm
hoa muồng màu vàng đã trở nên sậm hơn dưới màu nắng quái. Những cây bông sứ với
mùa hoa đã qua, để còn lại trên cành lơ thơ vài chiếc bông trắng lẻ loi. Những
thân cây cổ thụ mà chàng không biết tên vươn lên trên cao, in trên một nền trời
bàng bạc mây xám. Trước mặt chàng, bãi cỏ phủ một mầu tim tím của bông cỏ may.
Bông cỏ may. Tự nhiên chàng nhớ đến cô. Chàng cúi đầu xuống gỡ những chiếc bông
bé xíu bám dính trên vải. Chàng lại ngỡ như bắt gặp lại những kỷ niệm ngọc ngà
cũ.
Vâng, cũng nơi này, một lần nào
đó...
..Buổi sáng đã đầy nắng. Các học
sinh đã lũ lượt vào nhà thờ. Chàng thấy cô vẫn đứng ở ngoài sân. Hình như cô
đang lưỡng lự. Chợt cô chạy xuống bậc tam cấp thoát ra khỏi khuôn viên
nhà thờ. Lập tức chàng cũng hăm hở đuổi theo. Hành động bí mật của cô làm chàng
thú vị. Chàng đuổi đến đầu rạp chiếu bóng thì gặp cô. Cô đang ngước đôi mắt say
mê nhìn tấm quảng cáo sặc sỡ in hình Khương Đại Vệ đá một cú song phi và Lý Thanh
mù hai con mắt. Chàng đứng bên cạnh, thốt lên vẩn vơ:
"Ghê thiệt. Trốn lễ, trốn nhà
thờ, trốn soeur, tội ghê gớm lắm".
Cô quay lại, mắt mở lớn, ngạc nhiên:
"Ê, cái ông này..."
Giọng cô lơ lớ. Bây giờ chàng mới
nhận ra cô không phải là người Kinh mà là người thiểu số. Ở cô, có lẽ là sự pha
trộn của hai dòng máu, đúng hơn. Thật vậy, ở chiếc mũi dọc dừa hơi cao, ở
dáng dấp Tây phương trên cử chỉ, cách ăn mặc... Chàng lại hỏi:
"Có phải cô bé trốn lễ để đi
chơi phố không ?"
"Việc gì đến ông mà ông hỏi
?"
"Để tôi về mách soeur".
Đôi mắt của cô lại một lần nữa nhìn
chăm như dò xét chàng. Đôi mắt ấy toả ra cái gì vừa ranh nghịch vừa man dại.
Chàng lại hỏi vu vơ:
"Cô bé thích Vương Vũ hay
Khương Đại Vệ ?"
"Khương Đại Vệ !"
Cô trả lời dửng dưng rồi tiếp tục
nhìn Khương Đại Vệ đang múa kiếm phi thân.
"Vương Vũ đánh ác lắm chứ
?"
"Nhưng không đẹp trai bằng
Khương Đại Vệ".
"Còn Lý Thanh ?"
"Không. Trương Cương Thanh mới
là tài tử đóng ác".
"Cô bé là một cây si xi
nê có cỡ đấy nhé".
Cô lại bĩu môi. Đôi môi cô lúc
nào cũng ươn ướt.
"Tôi si thì kệ tôi, mắc mớ chi
ông ?"
"Chữ ông già lắm. Tôi mới hai
mươi mấy tuổi".
"Hứ. Trông ông già như sáu
mươi".
Bây giờ cô mới thật tình cười. Đôi
mắt cô long lanh rực rỡ. Nắng làm tươi thắm những mái ngói đỏ và những bờ vách,
con đường.
Chàng đề nghị:
"Cô bé coi xi nê không?
Tôi đãi ".
"Ông mời tôi ?"
"Thôi đừng gọi là ông nữa. Tôi
cảm thấy mình già lắm".
"Thôi. Chú hén. Chú mời cháu
?"
"Vâng. Chú mời cháu".
Nhưng cô lại la lên khe khẽ:
"Mấy soeur đi chợ kia. Bọn mình
vào ngay đi ".
Cô cầm lấy tay chàng kéo vào
giữa đám đông. Trông cô như một con sóc, con chồn tinh quái.
Bắt đầu từ đấy chàng có dịp gặp cô
bé Ê Đê nhiều hơn. Nhà chàng trọ một mình, nên mỗi lần trốn ra khỏi nội trú, cô
lại tìm nhà chàng. Hoặc xin tiền coi chiếu bóng. Hoặc ở lại nấu cơm nấu nước
giùm chàng. Đôi khi cô còn bắt chàng dạy giùm mấy câu tiếng Pháp. Chàng viết
lên giấy: H'Pery, je t'aime. Khi đọc xong cô lắc đầu nguây nguẩy:
Non, non. Parce que vous êtes mon
oncle". Trời
ơi. Hélas ! Chàng kêu lên. Cô bé này quá ranh. Chàng không thể qua mặt cô được
đâu.
Sự có mặt của người con gái thiểu số
đã làm căn phòng trọ của chàng trở nên sinh khí. Cô đến cùng với những nhánh
hoa để cắm vào trong bình thủy tinh. Khi thì hoa hồng, khi thì cúc vàng, khi
thì lay-ơn hay thược dược. Cô đã hái trộm trong vườn hoa của trường.
Cô
khoe:
"Chú ơi. Hú hồn. Sáng nay ma
soeur bắt gặp cháu trong vườn hoa. Ma soeur kêu lại, thấy áo cháu bám đầy phấn
hoa".
Cô nói với một trái tim thơ ngây và
trong sáng. Như máu huyết chảy trong người cô.
Nhưng chàng tha thiết được nhìn cô
trong một con người khác, trong chiếc yien đen tuyền, và trong chiếc áo cánh
trắng, cùng với những vòng bạc hay đồng sáng long lanh. Chàng nói:
"H'Pery ơi, chú muốn cháu một
lần đến đây với cái yien của dân tộc cháu".
"Tại sao vậy, chú ?"
"Chú muốn thấy một cô gái Ê Đê
xinh đẹp ".
"Bộ chú muốn lắm sao?"
"Vâng. Chú muốn lắm".
Cô đã chiều niềm mong uớc của chàng.
Một đêm trăng cô xuất hiện với chiếc yien đen, chiếc áo cánh trắng, chiếc thắt
lưng xanh, và những vòng đồng mang đầy trên đôi cánh tay. Chàng cầm tay
cô cùng chạy ra bãi cỏ may. Cô tinh nghịch như một con sóc nhỏ chạy nhảy tung
tăng. Cỏ may đã nở bông, một màu cà phê sữa, loang loáng dưới ánh trăng. Trên
cao hằng hà tinh tú đan kết nhau như trên một tấm áo đầy ngập kim cương.
Bỗng nhiên cô cất tiếng hát:
Mlam mlam mngac hlăm adie Mtu ti năn
mơh guhbi blir .Ciăng duah kă bit kkiêng lăn kâo yơr kngan knuă kâo yanh
hruê ble. Anăn yơh jin ngo.
(Ban đêm trăng sáng quắc ở trên
trời. Tinh tú nhấp nháy ở đấy nữa. Muốn tìm bốn phương tôi giang tay phải
về phía Mặt trời mọc. Đó là phương Đông).
Dưới ánh trăng, người con gái như
một chiếc bóng mờ ảo. Cô không còn là một cô gái của thị thành nữa. Cô đã trở
lại con người thật của cô. Máu huyết sơn dã đã chảy trở lại. Cô đi đôi chân
trần trên bãi cỏ may. Ánh trăng soi sáng gương mặt cô, làm lung linh đôi mắt,
mái tóc và những vòng kim khí. Tiếng hát lạ, nhưng chàng có cảm giác là lời ca
đang cuống quít cùng trăng sao tinh tú, cùng rừng núi bạt ngàn, cùng thần linh,
ma quỉ. Cô tiếp tục cất tiếng hát. Từ bài này qua bài khác. Có lẽ cô đang hát
lại bài ca mà mẹ cô đã một thời cất lên bên bờ suối hay trên những rẫy nương
giữa bao la núi rừng vây phủ.
Cuối cùng, cô không còn hát nữa. Cô
đến ngồi bên chàng. Nhỏ bé làm sao. Và cũng thật hiền từ làm sao. Chàng cầm lấy
hai bàn tay cô, nhìn chăm vào hai vì sao nhỏ, rồi nói H'Pery đã cho chú một đêm
tuyệt vời. Cháu đã giúp chú càng yêu mến một bài hát mà chú hằng ưa thích. Để
chú hát tặng cho cháu nhé. Rồi chàng bắt đầu ca: Tôi nhớ mãi một chiều xuân
chia phôi mây mờ buông xuống núi đồi và trong lòng buồn hơn ngoài trời...Ai về
sau dãy núi Kim Bôi nhắn dùm tim tôi chưa phai mờ hình dung một chiếc thắt lưng
xanh, một chiếc khăn màu trắng trong, một chiếc đồng sáng long lanh với nụ cười
nàng quá xinh...
Đến một lúc nào đó, cô dựa đầu vào
vai chàng. Và chàng vẫn để yên. Chàng vẫn tiếp tục thêm một bài hát khác. Một
đêm trong rừng vắng. ?nh trăng chênh chếch đầu ghềnh...Chàng nghĩ chàng đang ru
cô ngủ.
Một lát sau, cô choàng dậy, đòi về.
Cô sợ trường nội trú đóng cửa. Đến cột đèn sáng, cô thấy những bông cỏ may dính
đầy trên quần. Cô la lên hốt hoảng:
"Chú ơi, chú gỡ dùm cháu. Cháu
sợ ma soeur biết..."
Chàng quỳ xuống, cố gắng gỡ ra từng
ngọn bông li ti như những hạt thóc trên chiếc quần của cô. Chàng chậm rãi
gỡ. Như thể mỗi chiếc bông cỏ may là mỗi hạnh phúc ngọc ngà mà chàng đã
bắt gặp trên dòng đời lênh đênh của mình.
Trần Hoài Thư