Thursday, November 16, 2017

212. TRẦN HOÀI THƯ Nghe như mùi đất còn vương tóc




Hai câu thơ cũ từ một bao thuốc lá cách đây gần nửa thế kỷ, vây mà có người nhớ để chuyển đến ta để ta xem như báu vật của đời  mình. Tóc bây giờ đã bạc trắng mà ngỡ như còn xanh, và còn ướt vì sương sớm, vì mưa, vì ngâm mình dưới mương rach bùn sinh, để trời mờ mờ sáng là ào vào mục tiêu, vừa bắn vừa la vừa rống. Lính Thượng có cách phát âm của lính Thượng. Lính Kinh có cách phát âm của linh Kinh. Lính già, tiếng la khàn khàn, lính trẻ, phổi nở nên gào to: Xung phong xung phong. Để rồi sau đó, ta nghe tiếng con gà trống gáy lẻ loi đâu đó. Và ta thấy được thế nào là chiến tranh và nỗi đau thương cùng cực của người dân phải chịu đựng giũa hai lằn đạn. Lòng ta  bỗng dâng tràn cảm xúc, tìm viên than và viết trên chiếc vách đổ nát:

Khi con về, quê hương chừng đã ngủ
Mẹ Việt nam ơi. Mẹ đã mất hay còn?

Sở dĩ tôi nhớ hai câu này vì nhờ  nhật ký hành quân trên báo Văn cũ. Tuy nhiên có nhiều bài phải nhờ đến người khác, do bạn bè thuộc mà phần lớn được ghi trên bao thuốc lá. Chẳng hạn bài thơ vô đề sau đây:

Đêm đi kích, ngày nhâm nhi rượu đế
Uống để say, quên hẳn tháng ngày
Bên bàn rượu, mỗi ngày một vắng
Thương bạn bè chưa uống đã say!

 Khi vào lính nói năng nham nhở
Nói yêu ai cũng nghĩ đến cái giường!

Để rồi mấy mươi năm sau, nhờ một bài  bút ký chiến trường của một người lính cũ: (Nguyễn Phán: AN LỘC MỘT LẦN TÔI  ĐÃ ĐẾN, MỘT ĐỜI ĐỂ NHỚ) post trên NET, tôi mới được dịp đọc lại bài thơ thất lạc của mình!

Bây giờ là lúc tôi có thể thẩm định về thơ của mình. Cả nửa thế kỷ làm thơ  nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ tôi có thể làm hai câu như thế này:

Nghe như mùi đất còn vương tóc
Lính bụi mà, em có thương không?

Dù tôi có thể thay bằng chữ khác để kêu hơn, để làm đậm ý hơn hay làm đẹp hơn nhưng tôi không thể ngửi được cái mùi đất bùn còn vương trên đầu tóc mình. Cái mùi không thơm không dịu, cái mùi hăng hắc, cái mùi mà em chê là lính bụi, là lính chẳng sạch sẽ chút nào , nhưng nào ai biết chính cái mùi đó đã nói lên sự gian khổ vô bờ của người lính miền nam.
  
Bởi vì  thơ chỉ đến một lần, không bao giờ có lần thứ hai!.

Có phải vậy không ?
  
Trần Hoài Thư 
16.11.2017