T
I N B U Ồ N
Chúng tôi vừa nhận được tin buồn:
Bà NGUYỄN
NGỌC YẾN
(Hiền
thê của nhà văn Trần Hoài Thư)
đã qua đời vào ngày 27.4.2024
tại tiểu bang New Jersey, Hoa Kỳ
hưởng thọ 83 tuổi.
T
I N B U Ồ N
Chúng tôi vừa nhận được tin buồn:
Bà NGUYỄN
NGỌC YẾN
(Hiền
thê của nhà văn Trần Hoài Thư)
đã qua đời vào ngày 27.4.2024
tại tiểu bang New Jersey, Hoa Kỳ
hưởng thọ 83 tuổi.
8 GIỜ TỐI PHONE THĂM CHỊ YẾN Ở NEW JERSEY
Mừng
và vui quá nghe giọng chị Yến
rất
khỏe rất trong bên kia đầu giây
tám
giờ tối nay, chị nói không đâu bằng mái nhà
vẫn
đọc Theo Em trên blog Trần Hoài Thư
chị
nói tôi nói ảnh đừng viết kỳ lắm, tôi nói hay
chứ
chị sau này in ra tập sách kỷ niệm
khi
chị đã đi lại được - chắc chắn như vậy -
chị
và tôi chúng ta đều ở hiền gặp lành
khi
ở bệnh viện về được nhà tôi cũng mừng lắm
không
đâu bằng cái góc quen thuộc của mình
dù
được sự chăm sóc chu đáo rất dễ thương
của
mấy cô nurse ngày đêm thay phiên
nghe
lại giọng nói thanh trong của chị
như
nghe lại một thuở Cần Thơ
nghe
lại cả tiếng phà qua sông Cửu Long
bao
nhiêu chùm lục bình tím trôi
phone
thăm chị Yến thấy lòng vui
chị
sẽ lại về Virginia cho thêm bánh tráng
Virginia,
March 6, 2013
ĐI THĂM
VỢ CHỒNG TRẦN HOÀI THƯ
Ở NEW JERSEY VỀ
Trên
đường về tôi cứ nghĩ
thiếu
bó bông tặng chị Yến
nhân
Mother’s Day
nhưng
có hề chi
chúng
tôi với tấm lòng chân thật
từ
Virginia lên thăm chị
và
Trần Hoài Thư
với
những khay xôi đậu phộng,
bánh
nậm, bánh ít, bánh giò
bánh
bèo tôm chấy
tự
tay chị Cúc Hoa và cháu Thiên Kim
làm
thật ngon …
anh
Phạm Cao Hoàng chỉ có bưng vào
bày
ra bàn buổi ăn trưa thật vui
đầm
ấm tình bè bạn
Chị
Yến ngồi trên xe lăn
mặc
dù từ khi bị stroke đến nay
đã
năm tháng đã khá hơn nhiều
chị
nói Trần Hoài Thư
đem
mấy tách trà nhỏ có hình vẽ con rồng xanh
khi
pha trà nóng vô hình con rồng đổi màu ra đỏ
trà
thật ngon và tách sứ nhỏ có hình rồng
chị
nói để mời bạn quý
cám
ơn giọng nói thanh trong
đôi
mắt ngời sáng của chị
bây
giờ chân trái đã cử động được chỉ còn tay trái
với
ý chí kiên trì tập luyện sẽ bình phục theo thời gian
nhìn
chị chống cây gậy bằng nhôm ba chấu
anh
mua ở ebay, anh đẩy chị đi quanh phòng
thấy
mà thương.
nhìn
những thanh gỗ anh đóng quanh các vách tường
anh
dẫn ra khoe cái thanh nhôm anh chế
gắn
trước cửa chính để chị có thể vịn
bước
lên tầng cấp vào nhà
rất
vui được lên thăm chị
đúng
vào ngày lễ mẹ
(
tôi vẫn nói ai yêu mẹ là anh hùng )
chị
rưng rưng nước mắt
nước
mắt của người con gái Cần Thơ một thời
lấy
người lính trận …
cám
ơn chị vẫn để dành cho mỗi người ba xấp bánh tráng
bánh
tráng mè đen ít nơi nào có
cám
ơn chuyến đi và về thật đẹp
chị
Mai và Nguyễn Minh Nữu lái
ghé
rest area Delaware uống ly cà phê Starbucks quen thuộc
sẽ
nhớ hoài cái giang sơn in ấn cắt xén vô bìa tráng bóng
Thư
Quán Bản Thảo nay dời hết xuống basement
mới
thấy nỗi đam mê mãnh liệt của Trần Hoài Thư
nay
anh đang chuẩn bị làm số mới …niềm vui và tự hào hiếm có.
cám
ơn chiếc sofa tôi đã nằm nghỉ lưng trưa nay
chiếc
sofa anh đã nằm những đêm từ nhà thương với chị về
giã
từ sân nhà có thân cây cao tuổi
có
vòm hoa tím
giã
từ mặt hồ im ngôi nhà thờ cổ ở Plainfield - New Jersey
trên
đường về tôi cứ nghĩ thiếu bó bông tặng chị
nhưng
có hề chi bằng tình bạn thật lòng thương quý nhau.
Virginia,
May 12, 2013
Cúc Hoa – Nguyễn Ngọc Yến – Trần Hoài
Thư – Đinh Cường
New Jersey, May 12.2013 , photo by Phạm Cao Hoàng
CHÚT NẮNG ẤM TRỜI XANH
TÔI TẶNG LẠI
Chị
gởi cho chút màu trời xanh
ngày nắng ấm ở Toledo
tôi lại nhớ màu xanh biển lặng
Ninh Hòa, mùa này như Đà Lạt
sáng nay đọc bài thơ buồn quá
Trần Hoài Thư ơi chị Yến ơi
có lẽ nào tôi khóc, hạt lệ như sương
nhớ câu thơ đậm đà tình bạn [1]
chúng
tôi làm sao đây giúp được gì anh
chúng tôi làm sao đây qua lại cùng anh
như hàng xóm bên nhau gần gũi bên nhà
đường xa quá bang này qua bang khác …
chiều
đi bộ sao nghe rừng thổn thức
mùa đông về lạnh mấy tháng rừng trơ
chút nắng ấm trời xanh tôi tặng lại
cặp vợ chồng xưa cưới ở Cần Thơ …
Virginia,
December 20, 2013
[1] Tuổi
già hạt lệ như sương
Hơi đâu ép lấy hai hàng chứa chan
( Nguyễn Khuyến - Khóc Dương Khuê )
Nguyễn Ngọc Yến – Photo by Phạm Cao
Hoàng
Virginia, 22.10.2012
NHÌN TRĂNG TO.
NHƯ SÁNG SOI TÌNH BẠN.
thay lời cám ơn Trần Hoài Thư - chị Yến
Phạm
Cao Hoàng - Cúc Hoa
anh
Khanh - chị Nguyệt Mai. và Giang
Tôi
về đầu ngõ trăng to lắm
nhìn
trăng như thấy bóng mẹ về
mẹ
ơi con có món quà hay lắm
con
khoe với mẹ nè nghe
có
gì cao quý hơn tình bạn
các
bạn vừa gom in cho tập thơ
cào
lá ngoài sân đêm và
tranh
mà
con không hề hay biết trước
như
ngày xưa mẹ gởi cho màu
mấy
ống sơn dầu mẹ làm sao biết
những
ngày Huế lụt có người đưa
những ngày con vẽ hoài. con vẽ...
như hôm nay có bạn ở xa về. và
bỗng nhiên trao món quà quá đẹp
làm sao. con biết nói năng chi
nhìn
trăng to. con chỉ biết thầm thì
bạn.
đôi khi như mẹ hiền cao quý...
Virginia, January 18, 2014
MAI KIA TÔI LÀ HẠT BỤI...
Thơ
PHẠM CAO HOÀNG
Phổ nhạc
VĨNH ĐIỆN
Ca sĩ
NGỌC QUY
Hòa âm
QUANG ĐẠT
Tranh
Trương Vũ • Ảnh nghệ thuật LÁ MÙA THU: Đinh Trường Giang • Ảnh nhân vật trong
câu chuyện: Tô Duy Thạch và CH • Ảnh sông Đà, núi Nhạn, làng quê Phú Thứ (Tuy
Hòa), thung lũng Fox (Virginia): PCH • Các hình ảnh khác: Google images. Slide show: Thiên Kim,
Bấm vào đường dẫn dưới đây để nghe/xem:
‘Ai,’ tác phẩm thứ ba
của Đặng Thơ Thơ,
ra mắt giới thưởng ngoạn
văn chương
Nguồn:
Tạp chí Da Màu đăng lại từ báo Người Việt.
WESTMINSTER, California (NV) – Buổi ra mắt sách Ai của nhà văn Đặng Thơ Thơ, tổ chức hôm Thứ Bảy, 13 Tháng Tư, tại phòng sinh hoạt nhật báo Người Việt, Westminster, có sự tham dự của nhiều văn thi hữu, nghệ sĩ, bạn bè, đồng nghiệp, cùng gia đình của tác giả.
Trong buổi ra mắt
sách, không chỉ là giới thiệu quyển tiểu thuyết, tác phẩm thứ ba của nhà văn
Đặng Thơ Thơ, mà còn là buổi mạn đàm thú vị, với các diễn giả trong phần nhận
định sâu sắc về quyển sách ra mắt, dưới sự điều hợp của cô Lê Đình Y Sa.
Nhà văn Đặng Thơ Thơ
nói sơ lược về quyển tiểu thuyết Ai và việc tạp chí Da Màu được
Thư Viện Tiểu Bang California hỗ trợ để thực hiện nhiều dự án, trong đó có việc
in tác phẩm Ai. Cuốn tiểu thuyết này được hỗ trợ toàn phần
do nguồn tài trợ của tiểu bang California, do Thư Viện Tiểu Bang California
quản trị dưới sự hợp tác của Bộ Xã Hội và Ủy Ban Đặc Trách Cộng Đồng Người Mỹ
Gốc Á Châu và Thái Bình Dương, cho dự án “Stop The Hate” (Ngăn Chặn Lòng Thù
Hận).
Nhiều độc giả mới
nhìn qua tựa đề quyển Ai cứ nghĩ theo cách hiểu của chính mình với nhiều nghĩa
khác nhau.
Cô
Lê Đình Y Sa (đứng phía sau) giới thiệu các diễn giả, từ trái, Giáo Sư Trần
Chấn Trí, nhà văn Đinh Từ Bích Thúy, nhà văn Đặng Thơ Thơ, nhà văn Bùi Vĩnh
Phúc, và nhà văn Hồ Như. (Hình: Văn Lan/Người Việt)
Quyển tiểu thuyết Ai
của nhà văn Đặng Thơ Thơ dày 286 trang, do Da Màu Press ấn hành, với năm chương
lớn gồm: 1. Chủ Âm i (ai); 2. Đối Âm –i (-ai); 3. Biến Âm
i1 (ai)l; 4. Biến Âm Kép i2 (ai)2
& v (vờ); và 5/ Chủ Âm Tái Hiện; cùng phần Bạt “Mất Tích Như Điều Kiện Sống
của Con Người” của nhà phê bình Thuỵ Khuê. Trong mỗi chương lớn đều có những
tiểu đoạn, trong đó độc giả được dẫn dắt qua những con đường tràn đầy suy tư
khắc khoải.
Vài nét về quyển sách ra mắt, tác giả Đặng Thơ Thơ cho
biết “Ai là tiểu thuyết về sự mất tích của bản thể, của những con
người, trên sân khấu của đời sống như một viện bảo tàng. Ai ngẫu
nhiên được hình thành như bản tẩu pháp (fugue) về hành trình trốn chạy, lưu
vong, tị nạn, hóa thân của con người trong thời hiện đại. Ai là
sự kết hợp các hình thức sáng tạo trong tiểu thuyết như phim ảnh, tường thuật,
truyện lồng trong truyện (metafiction), để tạo một không gian cho các ý niệm
phản chiếu lẫn nhau, trong màn triển lãm nghệ thuật sắp đặt (installation),
dùng ý tưởng làm chất liệu. Ai mở ra sân chơi cho trò chơi ngôn
ngữ đang cần khai phá thêm và khai quật lại. Ai là một thử nghiệm
về thời gian để người đọc tự tìm kiếm câu trả lời cho họ.”
Nhà văn Hồ Như, một diễn giả của buổi ra mắt sách và là
người bạn lâu năm của tác giả, tự nhận là một người viết nghiệp dư, từng tham
gia trong tập san các trường trung học tại Việt Nam và tập san Hội Sinh Viên
Việt Nam tại các trường đại học ở Hoa Kỳ, và các nguyệt san hải ngoại như Văn,
Văn Học, Thế Kỷ 21. Hiện nay cô viết trên trang web Da Màu.
Nhà văn Hồ Như nhận định về một khía cạnh của Ai
như sau: “Có một người nói với tôi rằng tình mẹ con trong Ai chỉ
là một cái cớ để tác giả nói lên những suy ngẫm khác trong cuộc đời. Đối với
tôi thì ngược lại, vì tình mẹ con trong tác phẩm Ai là con đường,
là cánh cửa để dẫn đến những suy ngẫm khác, bởi vì cuộc sống con người, tất cả
mọi thứ tình cảm vẫn là cốt lõi bên trong, thành ra người mẹ vì sợ mất con,
muốn bảo vệ con, sẽ tự nhiên dẫn tới những suy ngẫm về mất mát, về thời gian,
về sống chết.”
Đông
đảo văn nghệ sĩ, thân hữu và đồng hương tham dự buổi ra mắt Ai,
tác phẩm thứ ba của nhà văn Đặng Thơ Thơ. (Hình: Văn Lan/Người Việt)
Nhà văn Bùi Vĩnh
Phúc, một diễn giả khác, từng dạy Việt Văn và Pháp Văn tại Việt Nam từ năm 1972
đến năm 1977. Từ năm 1989 liên tục dạy Anh Văn và ngôn ngữ văn hóa Việt Nam tại
một số đại học Mỹ, khoa Ngôn Ngữ và Văn Học Hiện Đại. Ông từng là thuyết trình
viên về giáo dục và tâm lý xã hội, cũng như về văn học và ngôn ngữ Việt Nam tại
một số đại học tại Mỹ và tại các diễn đàn về văn học Việt Nam hải ngoại.
Nhà văn Đặng Thơ Thơ và con trai Daniel Nguyễn Trường Đăng, trong ngày ra mắt sách Ai. (Hình: Văn Lan/Người Việt)
Diễn giả Đinh Từ
Bích Thúy là biên tập viên tạp chí văn chương mạng Da Màu, chuyên về lãnh vực
phê bình, dịch thuật, và biên khảo ở cả hai ngôn ngữ Anh-Việt. Tốt nghiệp ngành
luật và cử nhân danh dự môn văn chương Anh/Pháp tại đại học University of Virginia.
Ngoài Da Màu, cô điểm sách cho NPR và là biên tập viên chuyên về văn chương
dịch thuật từ Việt sang Anh Ngữ tại tạp chí Asymptote.
Bích Thúy nhận định
về Ai như sau: “Đặng Thơ Thơ luôn luôn trải nghiệm đời sống qua
sự giằng co liên tục giữa hòa nhập và tách biệt, để có những lựa chọn sáng tạo
vượt ra ngoài giới hạn của tình cảm, xã hội, và chính trị (…) Tình mẫu tử,
như mối tương quan giữa tác giả và tác phẩm, cũng bao hàm khái niệm ngự trị và
sở hữu, do đó ta có thể đọc Ai qua lăng kính hậu thuộc địa,
theo dõi những hành trình đi ngang, xuyên quốc gia, xuyên lịch sử
của các nhân vật, (…) như nỗ lực bình đẳng hóa cũng là chủ trương của tạp
chí Da Màu mà Đặng Thơ Thơ là một trong những sáng lập viên và chủ biên, đã
được khai phá trong chuyên đề đầu tiên là Màu Da và Ngôn Ngữ.
Nhận định về Ai,
cô tiếp: “Ai cũng là trò chơi mà tác giả chạy trốn, để độc giả đi
tìm. Sử dụng những ẩn dụ văn chương như cách hóa trang lý lịch, Ai là
vân tay/thủy ấn của một nhà văn sinh ra và lớn lên ở miền Nam, tị nạn ở Mỹ,
được hấp thụ văn chương miền Nam cũng như văn chương thế giới, mang cả hai gen
di truyền và xã hội từ các thành viên của Tự Lực Văn Đoàn. Do đó, Ai vừa
là một nỗ lực mở tương lai cho văn chương Việt ngữ ở ngoài
nước, vừa là sự cấy óc từ quá khứ.”
Văn
thi hữu và người ái mộ nhà văn Đặng Thơ Thơ trong ngày ra mắt tác phẩm Ai
(Hình: Văn Lan/Người Việt)
Giáo Sư Trần Chấn
Trí là thành viên Ban Biên Tập tạp chí Da Màu, giảng dạy đại học các môn tiếng
Anh, tiếng Việt, tiếng Tây Ban Nha, và ngôn ngữ học. Ông cũng viết truyện ngắn,
thơ, kịch và dịch thuật từ tiếng Anh, tiếng Pháp, và tiếng Tây Ban Nha. Đề tài
trình bày của ông là “Thế Giới Ngữ Âm Trong Ai.”
Trong phần mạn đàm,
trả lời câu hỏi của một khách tham dự về sự thiếu vắng vai trò của người cha
trong Ai, ông chia sẻ:
“Dù sao cha cũng
quan trọng không kém người mẹ. Tôi là người lo cho con từ chút về cái ăn cái
mặc, nhưng mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, con tôi chỉ vào ôm hôn mẹ nó. Tôi rất
vui khi thấy con mình biết yêu mẹ, đây là một sự an ủi nhiều lắm. Có thể do suy
nghĩ rằng trong quan hệ cha và con trai thì không cần biểu lộ tình cảm nhiều,
còn việc bày tỏ tình cảm với mẹ là điều tư nhiên. Tất nhiên khi còn nhỏ chính
tôi vẫn thấy yêu mẹ nhiều hơn khi ôm hôn mẹ, chứ chưa bao giờ ôm hôn cha. Nhưng
sau khi mẹ mất, chính ba tôi trở thành người mẹ của tôi, lúc đó không còn có sự
cạnh tranh giữa tình mẹ và tình cha con,” GS. Trí nhận định.
Buổi ra mắt sách Ai
của tác giả Đặng Thơ Thơ với những văn thi hữu, gia đình, và bạn bè, được tác
giả bộc bạch: “Cuốn tiểu thuyết này mang dấu vết của rất nhiều ‘Ai’ trong đời
tôi: gia đình, bạn thân, những nhân vật trong văn chương và đời sống.”
Được biết, nhà văn
Đặng Thơ Thơ cũng là cháu ngoại của nhà văn Hoàng Đạo Nguyễn Tường Long thuộc
nhóm Tự Lực Văn Đoàn, viết văn, làm báo, và tham gia chính trị. Ông là cây bút
nổi tiếng với nhiều tác phẩm Trước Vành Móng Ngựa, Mười Điều Tâm Niệm, Tiếng
Đàn, Con Đường Sáng và quyển Bùn Lầy Nước Đọng gây tiếng vang thời
thực dân Pháp, đến nỗi bị tịch thu và cấm xuất bản.
Và cuốn sách Ai
là món quà tinh thần tặng cho độc giả đến tham dự trong một chiều Thứ
Bảy se lạnh cùng cơn mưa nhỏ, cũng đủ ấm áp khán phòng. [đ.d.]
Nhà văn Đặng Thơ Thơ (trái) ký tặng sách đến độc giả, trong ngày ra mắt tác phẩm Ai (Hình: Văn Lan/Người Việt)
BÊN NGOÀI CỔ TỰ...
[Để nhớ một bữa cuộc vui bày...]
Bọn ta không hành hương cổ tự
Quán bên đường tụ bạ. Sá gì
Thằng nào uống. Thì thằng ấy gọi
Hình hài tự tạc. Khúc sầu bi...
Khỏi cần tạc lên gỗ lên đá
Rồi đặt bày điểm nhãn nhập thần
Im lìm chết buồn thiu quạnh vắng
Chết ngạt cùng van vái khói hương.
Bọn ta quán ven đường tự tạc
Ta nhìn lòng dạ thấy thất kinh
Tà dương loang loáng! Buồn. Buồn nẫu
Chân dung là đây. Cõi bụi trần.
Thằng thứ nhất mặt sầu héo hắt
Nhìn y! Ê buốt cả ruột gan
Trầm ngâm! Và hình như câm bặt
Trời ơi! Thấy cả thế gian buồn.
Thằng thứ nhì dáng hình que củi
Vật vờ đời nhầu nhĩ te tua
Nghèo mạt rệp hiện hình quần áo
Thôi thì nhếch mép cứ cười đùa.
Thằng thứ ba một đời công chức
Chỉn chu dày giép mặt vô hồn
Cứ mở miệng là đúng khuôn phép
Nhìn mày! Buồn không thể buồn hơn.
Thằng thứ tư vung tay chém gió
Gào to "tiền nhiều để làm gì?!"
Ngu một đời! Lợi danh theo đuổi
Giờ một mình. Khóc. Khóc. Khóc đi.
Thằng thứ năm mặt như tiền lạnh
Tiền oan nghiệp chướng lãnh đủ rồi
Ngoại lục tuần đành thôi chấp nhận
Cuối đời, y quyết định dong chơi.
Ngồi bên ta là thằng thứ sáu
Cầm, kì, thi, tửu...lộc trời cho
Mà sao mặt buồn. Buồn nhức nhối
Cả một đời gỡ mãi không ra.
Thằng cuối cùng là ta. Thứ bảy
Nguyện một đời làm kẻ vô danh
Khóc người xưa? Ta không rỗi việc
Cũng chẳng đau theo lòng chúng sinh!
Ngồi đây! Bảy thằng. Hoàng hôn sẫm
Tự tạc chân dung. Vậy vậy thôi
Bằng xương bằng thịt bằng cười khóc
Giữa nhân gian một chốn lưu đày.
Tiếng chuông vọng từ ngôi cổ tự
Hiện sinh tiền kiếp não quá chừng!
Người người đi lễ chập chờn mặt
Ta vẫn thấy lòng ta dửng dưng.
LINH SƠN
[Chợt nhớ Cao Hành Kiện]
Linh Sơn! Linh Sơn! Linh Thứu Sơn!
Linh địa
Ác địa
Hung địa
Hiểm địa
Âm âm lam chướng
Mờ mịt lam chướng
Đêm dài chỉ thấy đêm dài
Cây vặn vẹo
Cỏ vặn vẹo
Suối vặn vẹo
Thú hoang vặn vẹo
Người vặn vẹo
Theo dáng hình hồn ma bóng quỷ
Linh Sơn quần tam tụ ngũ
Lục lâm thảo khấu
Uống máu ăn thề
Chém đầu tế cờ
Được mất thắng thua được mất vạn vạn xương khô cốt
mục vùi chôn bùn đất
Linh Sơn tử địa linh sơn
U u hồn oan sằng sặc cười sằng sặc khóc...
Cuộc trở về dằng dặc
Hun hút gió gào
Sập sập mưa
Thăm thẳm vực cheo leo vực
Chập chờn bóng quỷ hồn ma
Ma đói ma khát ma không đầu ma mù mắt ma nhũn nhèo
bấy nát
Thảm thiết đòi về cố hương vời vợi xa ngàn trùng xa
Vật vờ ma đói ma khát
Tàn rạc hè
Tàn rạc thu
Tàn rạc đông
Bừng bừng hoa máu mùa xuân
Ôi Linh Sơn Linh Sơn!
Nhan nhản linh sơn
Đại linh sơn tiểu linh sơn ở đâu ta cũng gặp
Linh sơn nơi ta ở
Linh sơn nơi ta qua
Linh sơn nơi ta đến
Linh sơn nơi ta đi
Hành hương làm chi...
VIẾT NHÂN NGÀY GIỖ BỐ
[Mai 13 tháng Ba lịch mặt trăng là ngày giỗ bố]
Em ta bảo bố bầm mất lâu rồi
Anh em mình mỗi năm thêm một tuổi
Cái già lặng lẽ đến
Lặng lẽ vơi dần những niềm vui
Thiếu thời thêm xa thêm xa
Bố thức sớm lui cui nhóm bếp hâm nóng vài lưng cơm
cho con lót dạ
Bầm xoay vần đôi quang gánh đầu chợ cuối chợ kiếm
ăn
Anh chị em mình mặc lại quần áo cũ của nhau
Những cuốn sách cũ được dùng lại đến năm bảy năm
dòng rã
Đôi dép rách chằng chịt mảnh vá
Xa đạp cà tàng chị lớn nhường em
Đồng ruộng xám ngắt xám ngơ mùa thất bát
Bắp ngô còi bông thóc lép
Chó mèo gà lợn cũng gầy nhom
Bố bầm nuôi chúng mình lớn lên
Từ tương cà từ rau dại từ con tép con tôm cuối chợ
Ôi cái ngày xưa dằng dặc những buồn
Anh chị em còn bầm còn bố
Ơi những câu hát cũ
Anh em như thể chân tay
Nước mắt chảy xuôi
Con có cha như nhà có nóc
Tháng Ba bao giờ thì đến
Sấm động vang trời gọi cây lúa mọc xanh...
Em ta bảo mỗi năm đôi lần ngày giỗ bố giỗ mẹ
Anh chị em con cháu quây quần
Nền đất cũ
Ngôi làng cũ
Khói hương bay
Di ảnh bố bầm theo tháng năm vẫn thế
Bình thản
Dịu dàng
Nghiêm nghị
Như ngày nao tại thế...
Anh chị em mỗi ngày thêm lặng lẽ
Tử sinh li biệt đời người
Thời gian bóng chớp
Chúng con thầm gọi "Bố bầm ơi!"
VIẾT CHO ÔNG BẠN
NHÂN SINH NHẬT
Rất có thể bạn chẳng nhớ sinh nhật của chính mình
Có gì đâu
Một ngày chưa chắc trời đã đẹp
Chưa chắc trời đã xấu
Rất có thể cũng vào ngày hôm ấy có cả vạn đứa bé
ra đời
Vạn sinh linh
Vạn số phận
Vạn mầm sống buộc phải đương đầu với sa hoa giàu
có, với khổ nghèo, với bất hạnh, với vạn ngả nẻo đường đời bất chợt những ngã rẽ
tạo hóa rảnh việc đỏng đảnh nuông chiều, chơi khăm, đánh đố
Rất có thể những sinh linh cùng trang lứa đã về với
bụi đất, hư vô và mang theo muôn nỗi muộn phiền
Rất có thể không ít người lớn lên trong lụa vô
biên giàu có một chỗ trên thiên đường đã đăng kí sẵn hoặc tự nguyện đăng kí
vĩnh viễn nơi thẳm sâu địa ngục để được sống thêm một lần ồn ã, tưng bừng, cười
khóc...
Bạn đã lớn lên
Đã trưởng thành
Đã chọn cho mình một chỗ đứng trong mênh mông chật
chội nhân gian
Không ồn ào không mánh mung không bon chen
Trầm lặng nghĩ cùng vô vàn câu hỏi
Vì sao ta lại được sanh ra
Vì sao ta chầy chật sống
Vì sao ta vướng mắc những trần ai khổ lụy không thể
nói thành lời
Vì sao những sự thật cứ phải giấu mình trong bóng
tối
Dòng máu chảy trong ta sao cứ trộn lẫn day dứt muộn
phiền trớ trêu bất thường
Vì sao ta như mang một món nợ
Với mảnh đất dưới chân
Với bà ngoại cả một đời âm thầm lặng lẽ
Với những ngả nẻo phố phường tơ nhện chập chờn hư
thực
Với miên man âm u thời hậu chiến mỗi ngày mỗi nặng
nề day dứt
Ta chọn VIẾT hay VIẾT đã chọn ta
Thực như cõi hư vô
Thế giới hư vô bày đặt ngay trước mặt...
Viết như một đa mang
Bạn đã tìm cho mình một tồn tại thứ hai không uổng
phí
CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ...
Có một thời ông bà, cha mẹ (của) tôi, (của) bạn và
có thể (của) chúng ta, tất cả đều phải đeo dăm sáu bảy tám chín mười mặt nạ
Thậm chí còn hơn
Đeo mặt nạ gia truyền
Mặt nạ trở thành kĩ năng kĩ xảo
Lặn sâu vào đáy sâu óc não
Đáy sâu gan ruột
Thành mã di truyền ...
Tôi, bạn, chúng ta trượt theo, trượt theo như một
thói quen như một nếp nghĩ như một thuận tình như một thuận lí
Ngày mỗi ngày
Tháng mỗi tháng
Năm mỗi năm
Điêu luyện và tinh tế
Mặt nạ thấm vào thịt vào da
Thành thịt da
Thành nụ cười ánh mắt
Thành giọng nói bổng trầm thành âm sắc thành luyến
láy tu từ
Thành điệu bộ đứng ngồi chân tay
Đeo mặt nạ hóa thành nhu cầu cơm ăn nước uống
Hóa thành văn chương nghệ thuật
Hóa thành chốn ở nơi ăn
Mặt nạ không rơi mặt nạ treo cao
Mặt nạ không bạc mặt nạ sáng ngời mĩ miều lấp lánh
Mặt nạ tôi đeo
Mặt nạ bạn đeo
Mặt nạ chúng ta đeo
Một
Hai
Ba
Bốn
Năm
Sáu bảy tám chín mười
Mới chồng lên cũ
Cũ phủ lên mới
Trên có trời
Dưới là mặt nạ...
Nỗi kinh hoàng không còn thấy kinh hoàng
Thường nhật
Thói quen
Ăn uống nói cười bắt tay và khóc
Mặt nạ không rơi
Mặt nạ dính chặt
Mặt - nạ - người
Người - mặt - nạ!
HẬU HIỆN ĐẠI VỀ AO NHÀ
Ao thu lạnh mùa đông và mát mùa hè
Sương bảng lảng mùa thu còn mùa xuân thường trơ đáy
Ao nhà ta
Ao làng ta
Ao quê ta
Trong trong đục đục bốn mùa
Nơi ta tắm
Nơi thả bè rau muống
Nơi có khúc cầu tre kẹo kẹt
Nơi có đàn vịt bơi
Nơi có bụi tre cho con cò gày trú tạm ngày mưa
Ao nhà da diết thế
Ao nhà thân mến thế
Đủ cho ta mơ mộng
Đủ cho ta làm thơ
Đủ cho ta mơ màng mơ mộng mơ ước
Đủ cho ta làm dế mèn phiêu lưu vùng vẫy cùng xén
tóc bọ ngựa cá cờ
Đủ cho hoa bèo tím ngắt
Đủ cho hoa sen tinh khiết nhất trần gian
Ao nhà ta
Ao làng ta
Luôn luôn là duy nhất
Duy nhất đẹp
Duy nhất nên thơ
Duy nhất mộng mơ
Duy nhất đáng nhớ
Duy nhất cần phải trở về
Mấy chục năm
Mấy trăm năm
Hay mấy nghìn năm vẫn vẹn nguyên như thế
Đời đời kiếp kiếp trở về
Không bao giờ đi
ĐOẢN CA ĐOM ĐÓM
Tháng Ba tháng ba
Đêm cuối xuân ẩm ướt nồng nàn
Đom đóm lập lòe
Ô kìa sáng
Ô kìa xanh
Lấp lánh
Rập rờn bay
Ràn rạt bay
Nhấp nháy nhấp nhoáng lân tinh lửa lạnh
Bờ cỏ bụi cây
Bay
Bay
Đom đóm tháng Ba mùa hoa gạo
Rơi xoay xoay đỏ một góc trời
Đỏ một triền đê
Đỏ một bến sông quê
Li ti vạn vạn hạt vừng
Nhẹ gieo từ bàn tay mẹ
Đom đóm lập lòe một thủa trong và sáng và hồn
nhiên nhẹ như tơ trời nhẹ và bay bổng như thơ...
Bỗng nghe thấy ghét
Ai khéo đặt bày
Đèn đom đóm thâu đêm đọc sách
Quan trạng lên bảy lên ba
Sách nát
Cháo chan làu thuộc
Giấc mộng làm quan
Ba họ thơm cùng
Ôi đom đóm bỗng dưng
Cuốn theo phập phù đời điêu trá
Ô kìa đom đóm
Vì sao hóa thành lập lòe lửa ma trơi
Khổ thân những sinh linh nhỏ bé
Sống cũng không yên
Xót thương bao nỗi lụy phiền
Tháng Ba hoa rơi như máu
Vừng thiếu người gieo
Đàn sáo muộn về
Triền đê dài thiếu gió
Đom đóm lập lòe vạn vạn mắt ma
Tháng Ba chờ ấm nắng
Chờ những trận mưa rửa trôi
Chờ những trận gió thanh tẩy trần ai
Chờ người thoát u mê những đường hầm cuối
Sáng nay
Một cơn mưa xối tắt giữa chừng.
NƠI KHÔNG CÓ NGƯỜI SỐNG
Nơi tôi sống
Một quâng cư
Một xã một phường một quận một huyện
Được định danh
Được số hóa
Trên bản đồ hành chính
Trên Google Map
Nhưng thôi, những thông tin xác thực có nghĩa gì
đâu
Không có nghĩa hẳn là vô nghĩa
Với tôi chỉ là những kí tự
Những mã hóa trên mênh mông ảo huyền thời thế giới
phẳng...
Nơi tôi sống một phiếm chỉ một vô danh không ai nhầm
lẫn không ai ngờ vực
Không ai
Ở nơi ấy không - có - người - đang - sống
Không có người...
Chỉ có những cuộc mưu sinh dai dẳng
Chỉ có những toan lo bận rộn chỗ đứng chỗ ngồi
Chỉ có những bận lòng chuyện không đâu tẻ ngắt
Chỉ có những diễn ngôn đậm đặc vị mùi tranh chiếm
hơn thua được mất
Chỉ có thiện nghệ diễn trò cao sang lỗng lẫy thôi
rồi
Có tất cả nhưng không có con người
Đông đặc như mối kiến
Phòng tranh, không
Tượng đài, giả
Nhà sách vắng hoe
Phòng trà quán cà phê nơi khai sinh những tư tưởng
nổi loạn, không
Những cuộc đàm đạo mang sắc màu triết học, không
Lòng hiếu tri, xa xỉ
Tinh thần duy mĩ, gầy còm mang dáng hình tuyệt tự
Không có phòng treo tranh
Không có viện bảo tàng
Không công viên
Không nhà hát
Không phòng chiếu phim
Không có phòng hòa nhạc
Không đại học hoặc chỉ có phổ thông cấp bốn cấp năm
Đại thể là không không không
Không có con người
Nô tài thấp cấp và cao cấp
Làm thuê giá bèo làm thuê giá đắt
Mua bán bán mua hàng hiệu hàng xây cần hen
Vàng bạc đá quý mì ăn liền cứu trợ
Mồ mả nhà thờ họ
Đủ các loại kỉ lục đủ làm ngơ ngác mọi nhà
Và tin đồn chính xác đến đẳng cấp không tạo bất ngờ
Seo phì cúng tê lê mốc
Người già nhuộm đen đám trẻ nhuộm bạc
Tất cả phì đại dư thừa
Nơi không có người sống
Không có người đưa đám
Không có người vui
Không có người buồn ...
Một cô đảo
Một vùng đất bị lãng quên
Một vùng đất được lập trình
Số hóa...
ĐOẢN CA VỀ SỰ THẬT
[Nhân đọc một cuốn sách vừa phát hành]
Cuối cùng sự thật cũng lên tiếng
Từ đáy biển âm u
Từ đáy vực lòng người
Từ đáy vực dối trá
Từ đáy vực toan tính
Từ đáy vực ngôn từ xảo trá...
Sự thật biết tìm cách nảy mầm
Những đóa hoa tận cùng khổ lụy
Nở ra như máu ứa
Máu oan nghiệt không hóa thành ngọc trai
Sự thật buồn thương bi thảm
Mấy mươi năm u hoài
Mấy mươi năm tưởng chừng bị chôn vùi
Mấy mươi năm sự thật lại trở về sự thật
Không thể hóa bùn để nuôi dưỡng những loài hoa giả dối
Không thể
Không thể
Không thể
Sự thật ơi!
Người mang gương mặt thảm sầu
Mang hình hài tù rạc
Mang tiếng nói lẻ loi giữa những thanh âm tàn khốc
Mặn chát nước mắt
Bầm dập te tua giữa bầy hải tặc
Mắt trợn trừng núi thẳm rừng sâu
Vứt bên lề tàn rạc
Góc bể chân trời phận ăn đậu ở nhờ
Nghèo mạt rệp không dám một nửa giấc mơ
Chết nghẹt thở không tuổi tên vô tăm tích...
Mấy mươi năm oán hờn thắng thua được mất
Nhẹ vơi dần
Như khói tan lễnh loãng
Nhưng còn oan khiên?
Nhưng còn tội ác?
Những vết trầm thương?
Những trống rỗng tâm can?
Những nghi ngại ngờ vực?
Sự thật không thể lãng quên không thể chết chìm
Sự thật cất tiếng
Một lần thôi
Chỉ một lần thôi
Một lần để nước mắt ta giàn rụa chảy
Chảy đi nước mắt ơi!
Mặn như nước biển
Đắng và chát cuộc nhân sinh bày đặt
Chảy đi chảy đi nước mắt ơi!
KHUNG CỬA CŨ XƯA...
Tự sung sướng với những khung cửa cũ xưa
Khung cửa nhìn về một phía
Khung cửa uể oải thanh bình
Khung cửa lấp lánh vàng bạc tu từ mĩ miều thi vị
Khung cửa vừa tầm nhìn cho năm năm mười năm và dài lâu hơn nữa
Khung cửa cũ xưa mòn mỏi cả tầm nhìn
Mòn mỏi như lẫn vào bùn đất
Mòn mỏi dế giun
Khung cửa cũ xưa
Một phía nhìn xưa cũ...
Niệm phật cầu giời mong cứu vớt
Khung cửa cũ xưa mong phép nhiệm màu cổ tích
Phép nhiệm màu cũng ủ ê buồn
Phép nhiệm màu mủn nát úa tàn
Phật ngoảnh mắt và giời ghét bỏ
Nhếch mép cười thương hại
Nhếch mép cười
Khung cửa cũ
Vời vợi xa xa vời vợi chân trời
Khung cửa cũ muôn năm cũ bị lãng quên bị bỏ rơi
Khung cửa bị rủa nguyền
Mờ mịt sắc màu hấp hối sắc màu tuyệt tự
Khung cửa cũ cạn khô nguồn sinh lực
Cạn khô
Cạn khô...
Ai đang chôn chân?
Ai tự giam mình?
Ai ngu tín?
Ai ngu trung?
Ai tự mủn nát?
Lặng ngắt không có tiếng trả lời
Xót xa những cánh chim không bay!
ĐẶNG TIẾN
(Thái Nguyên)