Saturday, January 4, 2025
Wednesday, January 1, 2025
3697. Thơ NGUYỄN THỊ THANH BÌNH Đêm trừ tịch ở quê người.
(Như
một lời cám ơn cuộc chơi chữ nghĩa 12 năm của trang VHNT Phạm Cao Hoàng)
Cuối
năm ở một nơi không còn thói quen
Xé
nhanh tờ lịch
Như
xé miếng thời gian
Đếm
ngày đếm tháng cây đời đã cạn
Cơn
gió từ bi bác ái nào xin thổi tới năm mới
Lại
chờ mong phép lạ 2025
Hồi
sinh tôi
Hồi
sinh đất nước
Hồi
sinh nhân loại
Và một
ước mơ nhỏ nhoi khác
Là
năm mới chúng ta không phải làm thơ điếu cho nhau
Và
nhất là khi chúng ta vẫn còn gặp nhau đâu đó
Trên
những sân chơi văn chương
Như
những đợt sóng vỗ
Và mặc
tình vỗ mãi…
Có
phải không nhà thơ chủ bút Phạm Cao Hoàng?
Nguyễn Thị Thanh Bình
Tuesday, December 31, 2024
3696. TRƯƠNG VŨ Sài Gòn, gặp gỡ chiều cuối năm.
Khoảng 5 giờ chiều 31 tháng
12, 2024, chiều cuối năm, ở Sài Gòn, vài bạn bè đã tụ họp nhau tại căn hộ của
Trương Vũ. Có vợ chồng Nguyễn Sông Ba, vợ chồng Nguyễn An Bình, Hoàng Kim Oanh,
Công Nguyễn, và vợ chồng Trương Vũ. Sau những câu thăm hỏi, Hoàng Kim Oanh mở
laptop nối kết bạn bè từ Sài Gòn đến Virginia, Michigan, và Hà Nội. Đây là những bạn bè mà trong tình thân đậm đà với
nhau đều chứa dựng nhiều kỷ niệm có được từ trang mạng Văn Học Nghệ Thuật Phạm
Cao Hoàng và cá nhân người chủ trương trang mạng này. Ngày cuối năm, đặc biệt,
cuối năm 2024 này, có nhiều điều để chia sẻ với nhau lắm.
Một năm cũ sắp qua đi. Năm
cũ nào cũng chứa chất bao tốt xấu, vui buồn lẫn lộn. Nhưng, với những con người
này, năm 2024 mang đến nhiều cảm nhận về mất mát, về thay đổi. Khó kể hết. Vài
người bạn văn ra đi, vài người bạn văn dời đi, vài người bạn văn ngưng cầm bút,
vài người bạn văn chấm dứt những công trình đã dồn bao đam mê, dốc bao công sức,
v.v.
Với tôi, cái “shock” khá lớn,
khi tôi đọc bài thơ “Bài cuối cùng cho một đoạn dường 12 năm”. Thật ra, tôi đã
linh cảm điều này lâu rồi vì tôi biết về sức khỏe của Hoàng. Nhưng, khi đọc bài
thơ, tôi vẫn ngỡ ngàng và buồn vô cùng. Tôi chia sẻ cảm nhận của Duyên khi viết
Tâm Sự Cuối Năm Từ Michigan. Tôi day dứt hơn, vì từ khi dời Virginia về Sài
Gòn, trang VHNT Phạm Cao Hoàng là cái cầu nối của tôi với những sinh hoạt tôi
có được trong thời gian còn ở đó, với những bạn bè trong văn học nghệ thuật tôi
xem như anh em. Tôi vẫn hụt hẩng khi đọc
bài thơ này của Hoàng và cảm nhận được nổi buồn của Hoàng khi làm quyết định
này. Chắc chắn là không dễ. Chắc chắn là phải đau lắm. Tôi cảm nhận được nổi
đau này. Nhưng, bên cạnh đó, tôi mừng. Hoàng làm quyết định đúng. Cho Hoàng và
gia đình. Và, cho những bạn bè rất thương Hoàng.
Ngồi đây, qua câu chuyện với
bạn bè đang ngồi ở Sài Gòn cạnh tôi, hay trên mạng, như Tùng Duyên ở Michigan,
như Nguyễn Minh Nữu ớ Virginia, tôi hồi tưởng lại thời gian dài 12 năm của
trang VHNTPCH. Nó là văn chương có chất lượng, dĩ nhiên. Nó là nghệ thuật có chất
lượng, dĩ nhiên. Nhưng, quan trọng hơn hết, nó là một mái nhà. Chúng ta vào đó
khi vui. Chúng ta vào đó khi buồn. Dù vui, dù buốn, vào đó chúng ta thấy ấm áp
hơn, thấy đời mình tươi đẹp hơn.
Bây giờ, nó sắp sửa không
còn nữa. Nhưng, có những cái khi đi vào quá khứ nó đi hẳn vào quá khứ, biền biệt.
Nhưng, tôi biết, những gì trang VHNT Phạm Cao Hoàng mang lại cho chúng ta vẫn sẽ
còn đó. Những gì PCH đem lại cho chúng ta, như là một người bạn, vẫn còn đó. Nó
không hoàn toàn là quá khư, nó luôn có trong tâm tưởng, trong tình cảm của mình,
khi mình đi vào tương lai. Nói cách khác, nó vẫn luôn lẩn quẩn bên mình.
Chúng ta sắp sửa bước vào
tương lai khi năm mới 2025 đến, Khi nhạc của các đài phát thanh và truyền hình
trên thể giới trổi lên bản Auld Lang Syne, từ biệt năm cũ. Đây lại là lúc tôi
đón nhận món quà tuyệt với của mình, tuyển tập Trương Vũ Bằng Hữu & Văn
Chương, do tạp chí Ngôn Ngữ thực hiện. Món quà này Phạm Cao Hoàng đã bỏ bao
công sức cho nó, chăm chút từng dòng chữ, từng tấm ảnh. Các bạn tôi, đúng ra là các em tôi, như Nguyệt Mai, Duyên,
Nguyễn Minh Nữu, Nguyễn Sông Ba đã hỗ trợ hết lòng, cùng với PCH. Như ban chủ
trương của Ngôn Ngữ. Như nhà xuất bản Nhân Ảnh. Như Lê Hân, như Công Nguyễn,
v.v. Và như bao bạn văn đã viết về tôi, cho tôi. Xin cảm ơn tất cả.
Tôi mang quyển sách này đi
vào tương lai.
HAPPY NEW YEAR.
TRƯƠNG VŨ
Sài Gòn, 11:00 PM ET
31/12/2024
3695. Thơ ĐINH TRƯỜNG CHINH Bài cuối năm.
-
và như vậy là cuối năm rồi
tôi trở lại con dốc
mù sương
nơi người ca sĩ già
đã mất hết trí nhớ
bỏ quên trái tim mình
i left my heart in san francisco
chớp mắt thôi
đã cuối tháng chạp
vòng hoa giáng sinh
treo buồn trên thép gai
chuyến bay cuối
chở tôi về đây
đứng giữa ngày lạnh buốt
không có ai
gọi-tên-cho-đỡ-nhớ.
nhìn xuống là sương
là vách đá
là nhân loại đang cuốn theo nhau
tháng chạp chở tôi trên đôi cánh
gió
bay qua sự rỗng không
của thế giới này
bay qua bao tiếng động
để lặng im.
như tôi, để quên tôi
bằng cách gieo mình xuống
một thành phố lạ
hít thật sâu vào lồng ngực
chút mùi của tự do
trong cơn mưa phùn lạnh.
người ca sĩ già năm xưa
mất hết trí nhớ
vẫn đi tìm tim mình
thất lạc
ở san francisco
tôi leo lên dốc sương dài
ném trí nhớ mình
vào khoảng trống.
và như vậy
là cuối năm rồi.
- đtc
ps.
Tony Bennett về sau vẫn hát hay cho đến gần cuối đời với căn bệnh mất trí
nhớ / alzheimer.
3694. Thơ PHẠM CAO HOÀNG Bài cuối cùng cho một đoạn đường 12 năm.
(Chiều cuối năm tâm sự cùng Nguyễn
Minh Nữu)
Cũng đành giã biệt mà thôi
mười hai năm ấy ngậm ngùi chia tay
đời hữu hạn, mộng thì dài
hôm nay còn đó, ngày mai không còn. (1)
Chiều cuối năm, chiều thật buồn
tôi vừa dừng lại trên đường tôi đi
hành trang tôi chẳng còn chi
nhẹ tênh tôi chẳng có gì băn khoăn.
Cám ơn người bạn tri âm (2)
cám ơn bằng hữu xa gần thiện duyên.
Bây giờ không nhớ không quên
không yêu không ghét không phiền lụy
ai
đời hữu hạn, mộng thì dài (3)
hôm nay còn đó ngày mai không còn.
Tôi về đuổi bóng hoàng hôn. (4)
PHẠM CAO HOÀNG
Virginia, 31.12.2024
(1) Ngày mai, 1.1.2025, Trang VHNT Phạm Cao Hoàng sẽ ngừng hoạt động sau 12 năm có mặt. Trong 12 năm, Trang VHNT Phạm Cao Hoàng (Tiền thân là Blog Phạm Cao Hoàng) đã giới thiệu và lưu trữ 6650 tác phẩm thơ, truyện, tùy bút, tản văn, tạp bút, biên khảo, dịch thuật, hội họa, nhiếp ảnh, âm nhạc… với hơn một triệu lượt xem.
(2) Nhà văn Nguyễn Minh Nữu.
(3) Giấc mộng văn chương.
(4) Tựa đề một cuốn sách của Nhà văn/Họa sĩ Trương Vũ.
3693. DUYÊN Tâm sự cuối năm từ Michigan.
10
năm trước, duyên được anh Đinh Cường dẫn vào trang Phạm Cao Hoàng khi duyên
gửi cho anh một bài thơ tưởng nhớ nhà văn, thầy Nguyễn Xuân Hoàng, người bạn
anh quý mến. anh liền gửi đăng trên trang PCH. hết hồn, duyên gửi email
làm quen và cám ơn anh PCH, cũng cho anh biết mình làm bài thơ này
vì xúc động mạnh về tình bạn của ĐC dành cho người bạn mà duyên cũng có được
quen biết, nghe rất nhiều qua anh ĐC, và nói với anh: “duyên không là nhà
thơ cũng không là thi sĩ.” anh PCH @ trả lời: “đây là sân chơi của bạn bè những
người yêu văn chương, thi ca - không làm thơ mà sống như thơ thì vào chơi được
cả”. rồi anh khuyến khích duyên gửi bài cho trang PCH, anh hứa sẽ
đăng - giữ lời hứa. từ đó bỗng nhiên vườn thơ PCH có thêm một “thi sĩ” trái
mùa, không thuộc trường phái nào, ngay cả thơ tự do (có thể xếp loại ảnh hưởng
rất nhiều từ thơ nhật ký của Đinh Cường) những xúc động chân thật thường
được ghi nhận vội qua những dòng thơ khập khểnh được cổ võ bởi ĐC và chuyển đạt
qua trang PCH với ‘bút hiệu’ được giữ lại từ bài thơ đầu tiên duyên gửi cho anh
ĐC, ký tên duyên.
trong
khu vườn này duyên vui chơi đến nay đã 10 năm, có khóc-cười qua năm tháng đó.
những giọt lệ vui buồn luôn mang theo bao ý nghĩa đẹp mà giờ này không sao nhớ
hết.
lần
cuối thăm anh ĐC tháng 6, 2015, lần đầu tiên được gặp gỡ anh PCH, Nguyễn Minh
Nữu, Phùng Nguyễn, Lãm Thuý, Nguyễn Quang Chơn. anh Lữ Quỳnh duyên được gặp một
tháng trước đó ở San Jose (do anh ĐC phối hợp).
tháng
1 năm 2016 khi đang tham dự sinh nhật con gái lớn ở SF thì có tin anh ĐC mất.
vội bay về Virginia để dự đám tang anh. sau đó bạn bè được quy tụ về nhà
anh Trương Vũ, gặp gỡ ngậm ngùi trước khi chia tay - chia tay nhau và
vĩnh biệt ĐC.
sau
khi anh ĐC mất, ảnh hưởng về tình bạn của anh lan tỏa khắp mọi người, sự
liên kết như chặt chẽ hơn, gần gũi hơn. những người em và bạn anh nhìn rõ cái
mong manh dễ vỡ trong cuộc đời nên họ xích lại gần nhau hơn. anh Trương
Vũ như một người anh cả, rộng lượng mở vòng tay thương yêu bằng những
buổi họp bạn, và những bức chân dung anh miệt mài vẽ trong tình thương và
tài sức hiếm quý. những bài viết với sự hiểu biết, kiến thức có giá trị
văn học cao và ước vọng trong xanh cho đời sống được anh chậm rải sáng
tác: here and there… anh viết như để ghi chép, anh không xem đó là tác phẩm.
những người yêu quý anh đốc thúc, gom góp lại những “ghi chép” của anh thành
một quyển sách đẹp, những chia sẻ sâu sắc, suy nghĩ thận trọng, kinh
nghiệm sống của anh trong một nửa thế kỷ chao đảo của một Việt Nam bất toàn
được gìn giữ lại cho thế hệ này và mong là mãi mãi, mai sau…
đó
là khi anh Đuổi Bóng Hoàng Hôn…
nhờ
Hoàng Kim Oanh, một buổi họp mặt bỏ túi từ Sài Gòn và Mỹ được thân mật tổ chức
tại nhà để mừng anh Trương Vũ, một tác phẩm mới:
Trương
Vũ, Bằng Hữu và Văn
Chương
được
phát hành vào ngày cuối năm, 12.31.2024.
tác
phẩm này là một tuyển tập tranh và bài viết của Trương Vũ cùng bạn bè anh. hầu
hết do anh Phạm Cao Hoàng lo liệu, một quá trình dài đúc kết, chăm sóc
cho đến khi phát hành, không một chi tiết nào bị bỏ sót, ai cũng hân hoan, vui
cùng anh Trương Vũ.
khi
chia sẻ về cảm nhận của bạn bè cho anh, anh cho biết đó là những chia sẻ chân
thật, qua những trải nghiệm khi gần gũi hay hiểu biết về anh. kinh nghiệm của
mỗi cá nhân như chuyện tả con voi của người mù, ý mỗi người khác nhau nhưng đều
rất thật về những gì họ cảm nhận được khi trải ra những cảm nghiệm, phần
mình.
rất
mong là những cảm nghiệm này sẽ nối kết được đầy đủ để “Voi” Trương Vũ
của chúng ta được thành hình hoàn hảo vào một ngày cuối năm, một năm
nhiều biến động dữ dội đã thúc đẩy con người phải cố gắng vượt qua, không
bao giờ nên bỏ cuộc.
hy
vọng luôn lấp lánh như vì sao trong lòng đêm sâu thẳm của người thi sĩ… nhưng với
sự hiểu biết khoa học, lòng tin tưởng, hy vọng vươn cao, loài người tin rằng
một ngày nào đó mình sẽ đến được với vì sao. chuyện nhặt ánh sao rơi sẽ thành
dĩ vãng…
phải
vậy không, thưa khoa học gia Trương Hồng Sơn?
duyên
Michigan, 31.12.2024
3692. Thơ NGUYỄN THỊ THANH BÌNH Năm mươi năm nợ nần chi nữa.
Năm mươi năm trăng ấy đã già
Trăng non cũng khuyết mấy mùa trăng
Nhớ chi hoài mảnh trăng đầu núi
Mà nghe xa vắng tận hồn trăng
Năm mươi năm đường về cố quận
Ai biết kẻ đổi họ thay tên
Biết chăng chuông chùa làm ai khóc
Ngày đi ngỡ mây trắng quên về
Năm mươi năm viễn ly về cố xứ
Hơn nửa đời lầm lạc nhớ thương nhau
Người quê nhà tàn canh thắp đuốc nhớ
Chờ nhau chi nơi cuối vịnh đầu non
Năm mươi năm nước
chảy mà chẳng mòn
Quanh quẫn nghe sầu mấy giọt rưng rưng
Tìm nhau hoài soi dấu xưa đã mỏi
Lục lọi đây từng giọt vắng hư hao
Năm mươi năm xin cuộc đổi đời
Cho niềm tin thôi đừng khánh kiệt
Nước có trôi nhưng tình đứng lại
Để ngày về yêu mãi được ai…
Nguyễn Thị Thanh Bình
Monday, December 30, 2024
3690. NGUYỄN MINH NỮU Cuối năm và những ngậm ngùi.
Tôi viết những dòng này vào
những ngày cuối của tháng 12 năm 2024. Nỗi ngậm ngùi có từ trước đó vài tháng,
khi anh Luân Hoán, một nhà thơ nổi tiếng và sống hết lòng với chữ nghĩa, người
sáng lập và điều hành trang Vuông Chiếu Luân Hoán từ tháng 3 năm 1999, trải qua 25 năm hoạt động vừa
gửi thông báo tạm ngừng nhận bài và giới
thiệu các sáng tác bốn phương và theo lời anh Luân Hoán: “Hiện tại các mạng
xã hội lớn, như Facebook. YouTube, Instagram, TikTok, Pinterest… hoạt động qui
mô và hữu hiệu, ai muốn vui chơi cũng tự làm chủ căn nhà của mình một cách dễ
dàng, và thuận tiện trong thế giới nhiều người đọc, nên trang web Vuông Chiếu
xét không còn cần tiếp tay để các bạn phổ biến bài nữa. Nên tôi quyết định
ngưng phần nhận bài và giới thiệu một cách hạn hẹp nữa”.
Thiếu vắng từ đây một trang
web uy tín từ lâu đời để có thể ghé thăm tìm đọc những sáng tác, tin văn từ những
ngòi bút đã quen tên dù chưa bao giờ kết nối.
*
Nỗi ngậm ngùi chưa thể nói hết
ra thì mới đây Trang VHNT Phạm Cao Hoàng cũng thông báo sẽ ngừng hoạt động từ
ngày 1.1.2025 sau 12 năm có mặt. Với tôi, đó là một tin rất buồn và rất
choáng.
Dường như, từ lâu tôi quên rằng
trang Văn Học Nghệ Thuật Phạm Cao Hoàng là một trang web trên mạng ảo, mà cứ tưởng
như đó là một người bạn, người bạn chí thân như Phạm Cao Hoàng ngoài đời. Nơi
đó, tôi thú vị được đọc như được trò chuyện với những điều mới lạ và tâm đắc.
Giống như con người thật của
Phạm Cao Hoàng, trang VHNT Phạm Cao Hoàng là một trang thân thiện, khiêm cung,
tế nhị và rất nghiêm túc trong văn học.
Thân thiện vì với giao diện
thông minh, dễ tìm kiếm và trình bày mỹ
thuật làm người ghé vào lập tức bị cuốn hút và yêu thích.
Khiêm cung vì trên giao diện
chính, ở các tiểu mục quan trọng Phạm Cao Hoàng đã đề cao các tên tuổi mà ông
trân trọng như Đinh Cường, Trương Vũ, Ngô Thế Vinh, Thân Trọng Sơn, Trần Hoài
Thư, còn chính Phạm Cao Hoàng thì nằm chung trong tiểu mục Các Tác Giả
Khác. Sau này, có nhiều đề nghị của anh
em, ông đã khiêm tốn để tên mình sau chót với hàng chữ tắt PCH.
Tế nhị là trên trang này
không có các lời bình luận, dù khen hay chê.
Không công khai người chọn lựa bài, và không phổ biến tên tuổi những tác
giả gửi lai cảo. Chúng ta chỉ nhận biết được quan điểm thực hiện trang như một
dòng nối của Văn Học Miền Nam và giới thiệu bài vở giá trị của các tác giả
trong và ngoài nước.
Ngoài các sáng tác thơ, văn,
dịch thuật, Trang web Phạm Cao Hoàng rất chú trọng giới thiệu các tác phẩm hội
họa. Chúng ta có thể tìm thấy ở đây hàng ngàn bức tranh của Đinh Cường, Trương
Vũ, Nguyễn Trọng Khôi, Nguyễn Sông Ba, Đinh Trường Chinh,,,
Trang web này cũng rất cẩn
thận trong cách trình bày, hạn chế lỗi chính tả, thể hiện sự tôn trọng người đọc.
Các bài viết, thơ, văn, nhạc, họa, dịch thuật
luôn thấm đẫm chất nhân văn. Có cực đoan lắm không khi thực sự mỗi bài đăng
trên trang này luôn tạo cho tôi cái đồng cảm
dễ chịu và hấp dẫn tức thời?
Hầu như mỗi ngày, tôi đều
vào trang VHNT Phạm Cao Hoàng để gặp gỡ và theo dõi các sinh hoạt của anh chị
văn nghệ sĩ quen biết. Chẳng cần liên lạc cũng nắm bắt được các sính hoạt bạn
bè đang viết gì, vẽ gì, kế hoạch sắp tới hay đơn giản hơn là sức khỏe để cảm thấy
mình ấm áp biết bao trong vòng tay bạn bè.
Khi Phạm Cao Hoàng thông báo
chưa chính thức về việc ngừng trang web,
tôi cảm thấy như mất mát. Mất mát nhiều lắm. Một thói quen? Một niềm vui mỗi
ngày? Hay rộng rãi hơn, một khoảng trống khó trám lại cho sinh hoạt văn học nghệ
thuật hải ngoại?
Tôi đến gặp, trao đổi trực
tiếp với Phạm Cao Hoàng. Đề nghị với anh một vài giải pháp để duy trì lại sân
chơi văn học này như tìm người quản lý trang, hay lập ban biên tập tiếp tay,
hay… nhưng cuối cùng thì anh nói với tôi: “cũng đành giã biệt mà thôi/mười
hai năm ấy ngậm ngùi chia tay”.
Dạo gần đây sức khỏe của Phạm
Cao Hoàng sa sút nhiều. Sự suy yếu là chuyện tất nhiên của tuổi tác. Buông bỏ mọi vướng bận để có thời gian nhẹ nhàng là một chọn lựa đúng đắn và hợp lý nhất, mà nếu
là tôi, tôi cũng sẽ chọn lựa như Phạm Cao Hoàng.
Nhưng thú thật là về phần
mình, tôi có cảm giác mất mát thật lớn. Là một hụt hẫng không biết phải nói sao khi bất chợt mất đi một
thói quen bấy lâu nay mà cứ ngỡ sẽ trường
tồn mãi mãi. Thiếu hẳn đi một động lực để sáng tác, thiếu một chí tình để bù
khú chuyện văn chương thiếu gì nữa… mà
không mường tượng hết được.
Năm 2024 kết thúc trong tôi bằng nhiều nỗi ngậm ngùi, trong đó có nỗi ngậm ngùi về việc Trang web Vuông Chiếu Luân Hoán và Trang web Phạm Cao Hoàng không còn hoạt động. Nhưng rồi cũng phải chấp nhận sự hữu hạn của mọi thứ trên cõi đời này. Có bắt đầu thì phải có kết thúc. Có lên đường thì có lúc phải dừng chân.